Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng - Chương 46 - Chuyến đi 2
Trên đường đi cô vì say xe mà cứ gật gà gật gù vừa buồn ngủ vừa mệt mà
còn cảm thấy buồn nôn. Xe vừa di chuyển được một đoạn đầu ốc của Ái đã
choáng váng, đầu cứ ong ong không thể tả.
Cơ thể mệt mỏi đầu óc
loạn hết cả lên, cô muốn ngủ cả cơ thể cứ thế mà ngã thẳng vào cửa
kính.“Bụp” một tiếng lớn, đầu Ái lúc này rõ đau. Cô chợt bừng tỉnh lấy
tay xoa đầu. Hành động của cô lúc này điều lọt vào tấm mắt của cậu, một
cái hành động rất bình thường, người bị đau thì phải xoa thôi nhưng đối
với anh nó khá dễ thương đó chứ. Nhìn cô ngơ ra đó anh thật muốn ôm một
cái, chỉ tiếc là không được.
“Nè, cậu không sao chứ? Hay có khó
chịu, đau đầu gì nhiều không?” Cậu quan tâm hỏi han như vậy chỉ mong là
cô nhận ra là cậu thích cô rất nhiều.
“Ơ…hả? Ưm… mình không sao, chỉ là hơi say xe một chút. Ngủ một lát là đỡ ấy mà.” Cô vừa nói vừa lắc đầu lia lịa.
“Vậy thì cậu ngủ một chút đi, đừng dựa vào cửa kính nữa, quay qua tựa đỡ vào vai của mình này…” Tề Nhạc Việt càng nói càng nhỏ đến khi cậu kịp quay
qua. Haiz cô đã ngủ mất tiêu rồi còn đâu, cậu nhẹ nhàng đưa tay đỡ đầu
cô đặt lên vai mình cho cô dễ ngủ hơn.
Suốt dọc đường đi, trong xe mọi người sôi nội nói chuyện, chỉ có khoảng ghế
giữa cô và cậu thời gian như dừng lại giống như xung quanh chả có ai
khác ngoài hai người vậy. Tề Nhạc Việt châm chú nhìn dáng vẻ của cô vào
lúc ngủ thật sự dễ thương.
Quả là trong mắt nếu đã là người mình yêu thích thì dù có như thế nào thì nó cũng tốt còn ngược lại…
Còn lúc này, văn phòng làm việc của Tề Dụ Minh anh đang bận bịu với hàng tá công việc rồi cuộc họp, sắc mặt của anh không ổn tý nào khiến cho cả
phòng hợp không khí đột ngột hạ xuống, làm mọi người cảm thấy lạnh cả
gáy.
“Được rồi, mau báo cáo hết những hạng mục trong tháng này đi.”
“Vâng thưa chủ tịch…”
Mọi người vẫn tiếp tục công việc nhưng mắt lại liếc nhìn sang vị trợ lý
đứng bên cạnh. Họ nghĩ chắc có lẻ người hiểu và biết được chuyện vì sao
ngày chủ tịch đây lại không vui, khiến cả phòng họp rơi vào im lặng đến
đáng sợ này. Tuy rằng tiếng mọi người thay phiên nhau báo cáo vẫn vang
lên liên tục và điều đặn. Nhưng có liếc đến cỡ nào đi chăng nữa thì mọi
chuyện cũng diễn ra rồi, cô gái nhỏ của chúng ta đã bỏ đi chơi rồi, ngài chủ tịch đây khó chịu cũng là điều dễ hiểu thôi. Nếu anh mà đi theo
được chắc cũng đã không ngồi đây để nghe mấy cái báo cáo này… Bổng Tề Dụ Minh bảo dừng làm mọi người hoảng cả hồn…
“Cái này cũng được gọi là báo cáo à? Các mướn các người về làm việc không
phải chỉ ngồi phân tích số liệu là xong đâu. Đi mà làm lại hết cho tôi,
nếu không xong thì cũng nhau khăng gối về quê làm ruộng hết đi.” Anh nói xong tức giận mà bước khỏi phòng họp. Sắc mặt còn tệ hơn cả lúc ban
đầu, xem chừng chỉ có Tiểu Ái Ái của chúng ta mới dỗ dành được người đàn ông khó chiều này thôi.
Mọi người sao khi nghe xong lời nói sắc
mặt trở nên cũng chút khó coi, phải gọi là sợ hay buồn đây. Họ cũng biết để vào làm ở công ty quy mô lớn như thế này không phải là chuyện dễ
dàng gì, họ đã phải cố gắng phỏng vấn vượt qua rất nhiều người giỏi khác mới có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng báo cáo họ viết cũng đâu tệ
đến mức phải bị mắng như vậy chứ, họ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn theo bóng dáng người đàn ông vừa khỏi văng phòng.
“Mọi người cố gắng đi có lẻ chúng ta còn bị hành dài dài đấy…”
Mọi người nghe rồi lại thở dài. “Rốt cuộc ai có gan lớn lại đi chọc tức
ngài Tề đây thế, người đó không muốn sống cũng phải để cho người làm
công ăn lương như chúng được sống chứ sao có thể làm như thế được. ” Một người nhân viên trong đó vẻ mặt rầu rỉ nói.
Nhưng họ đâu hề biết là chả có ai chọc giận chủ tịch cả, mà chỉ là anh đang nhớ tới một
người nào đó thôi, quả thực chả có người nào bình ổn khi yêu cả thật là
lạ mà. Có lẻ tình yêu sẽ khiến con người ta đánh mất lí trí mà không thể suy nghĩ bình thường chăng? Có lẻ là như vậy?
Xe của cả đoàn đã
đi một chuyến dài cuối cùng cũng đến nơi, mọi người đều nhanh chóng
xuống xe tìm một nơi ngồi nghĩ cho thoải mái, trên xe chỉ còn lại anh
chàng say tình và cô gái say xe thôi. Rõ là quá khổ còn tưởng được ngồi
cạnh cô là tuyệt rồi, có thể cùng trò truyện hỏi hang nhau gì đấy cuối
cùng cô lại say xe mà chỉ toàn ngủ thôi. Nhưng không sao được ngồi kế
cùng nhìn cô an tỉnh mà ngủ thế này cậu cũng vui rồi. Nói chuyện sao, từ từ vẫn được thời gian ở đây còn tận mấy ngày tới tha hồ mà nói chuyện.
Mọi người xuống hết rồi cậu muốn đánh thức cô dậy nhưng lại không nỡ, cuối
cùng vẫn phải để bác tài xế xe ra tay. Bác ấy đi kiểm tra xem học sinh
xuống xe hết hay chưa thì nhìn thấy cậu và cô vẫn ở đấy, bác bước đến
không chút chần chừ lay người cô dạy. Cô giật hết cả mình, sau một lúc
mơ màng thì nhìn xung quanh bạn bè cô đâu hết rồi.
“Nếu hai đứa không xuống xe sẽ bị mọi người bỏ lại đấy nhá!”
“Hơ… Dạ dạ cháu xuống ngay.” Ái loay hoay kiếm đồ xuống xe còn cậu kế bên không nói câu gì chỉ đứng nhìn cô loay hoay như thế.
“Nè cậu định không đem đồ xuống sao mà cứ nhìn mình hoài vậy?” Cô đã gấp mà cậu bình tĩnh vậy là sao? Không phải hai người họ đang bị đuổi sao, sao mà nhìn cậu ung dung như vậy, thật là đã vậy xe đến nơi cũng không gọi
cô tiếng nào. Thật là đáng trách nha.
“Xuống đương nhiên là phải xuống rồi.”