Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Chương 27 - Chuẩn bị
Do dự một hồi, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại ở trước phủ thừa tướng.
Cô nhìn bọn họ đang vội lau nước mắt mà trong lòng có chút đau xót. Yên
Chi chỉ biết thở dài. Quả nhiên là cô không nên tùy tiện nói bừa mấy câu liên quan đến chuyện nạp thiếp. Giờ hại bản thân chẳng khác gì đồ khốn.
Nếu đã quả quyết chung thủy với một người thì đành để họ thất
tình một thời gian vậy. Cô không được phép nói dối để chiều lòng họ. Bệ
hạ nói đúng, phải dứt khoát trong chuyện tình cảm.
– Xin lỗi,
nhưng hai người chắc cũng không muốn đi làm thiếp của người khác đâu.
Vẫn nên tìm người chung thủy như phụ thân ta vậy. Ta xuống trước.
Cô lẳng lặng bỏ xuống xe ngựa. Mặc Uyên và Đình Uyển dù có buồn bực thất
vọng đến đâu thì hầu hạ chủ tử vẫn là trách nhiệm của họ. Hai người
xuống xe, cố kìm nén cảm xúc để tiếp tục theo hầu tiểu thư. Thấy họ vẫn
còn đi theo mình, cô cười nhẹ rồi nói lời an ủi:
– Hai người chắc mệt rồi, cứ về nghỉ đi. Hai người cũng biết ta và Bình Ngọc đã hứa gì với nhau rồi đó.
– Đa tạ tiểu thư đã nhắc nhở. Vậy tiểu nhân xin phép cáo lui. – Mặc Uyên nghẹn ngào đáp lại.
Cô nhìn bóng dáng họ dần đi xa, Yên Chi lúc này mới an tâm bước vào trong
sân lớn. Những cây tre xanh cao to từ đâu ra đặt ở giữa sân, mọi người
còn đang bắt tay vào cột dây làm cổng tre nữa chứ. Cô kinh ngạc ngơ ngác nhìn mọi thứ mà ngớ người ra.
– Mấy thứ này…
Hoàng Dĩ còn đang cầm tờ giấy lấm lem mực, đó chẳng phải bức phác thảo hôm bữa cô bảo cậu ta bỏ đi sao?
– Hoàng Dĩ! – Cô chạy đến chỗ cậu.
– Tham kiến tiểu thư, mừng người đã trở về. Ban sáng bệ hạ mới hạ chỉ
chuẩn bị tre xanh làm cổng và lều cho tiểu thư ạ. Bệ hạ còn phân cả phủ
thừa tướng sẽ là một đội. À, bức vẽ này của tiểu thư tiểu nhân không nỡ
vứt đi nên là…
– Không sao! – Cô phấn khích. – Mọi người vì ta mà vất vả rồi. Ta cũng phải chuẩn bị gì đó nữa thế mới vui đúng không?
Bảy ngày sau sẽ tổ chức hội trại tại hoàng cung, thật mong chờ mà! Mà
Hoàng Ân và A Manh về chưa vậy?
– Họ nhận lệnh đi mua vài thứ để trang trí và đồ ăn để bán rồi ạ.
– Ta biết rồi. – Yên Chi hớn hở nhìn người hầu trong nhà đang quần quật làm việc. – Thật hoài niệm làm sao.
– Vâng. Lúc nhỏ tiểu nhân cũng tham gia hội trại dân gian một lần.
– Hội trại dân gian? Gì cơ?
– Nhân dân năm đó bội thu vào dịp tết nên tổ chức hội trại cũng giống thế này ạ. Tổng cộng là có hai mươi cổng trại và lều, được tổ chức tại khu
đất trống nhà tri phủ. Tiểu nhân cứ tưởng chỉ có lê dân bá tánh chơi trò này thôi chứ, hoá ra người trong hoàng thất cũng tổ chức hội trại.
– Bộ truyện tranh này… có nhắc đến vụ đó sao nhỉ? – Cô tự hỏi thầm.
Chuyện trại tết không phải chỉ có mình trường cô làm. Hầu như tất cả các
trường cấp ba thuộc quản lí của nhà nước đều sẽ tổ chức hội trại thôi.
Chắc tác giả cũng là kiểu người ham vui ham chơi giống cô đây mà.
…
Mọi người vất vả từ sáng đến tối, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn chung.
Vui chơi tập thể như vậy mới thú vị chứ. Mai lại dậy sớm thiết kế tên,
bảng hiệu cho cổng trại nữa. Yên Chi thật sự rất vui và mong chờ điều
này từ lâu rồi.
Ngồi dưới sân, nhìn mọi người đang vất vả chào hỏi cô rồi mới đi, Yên Chi
nhớ đến Mặc Uyên và Đình Uyển đang ru rú ở trong khuê phòng. Chắc họ
đang buồn lắm. Chuyện giữa cô và Hoàng Ân cũng ổn hơn rồi. Cô hy vọng là từ giờ đến lúc hội trại được tổ chức, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Mọi người trong phủ đều tham gia, như một đại gia đình.
Yên Chi
phủi y phục rồi đứng lên định trở về phòng thì bắt gặp Hạ Cầm cùng Kiều
Vũ. Cô nhìn họ rồi nhớ ra, phải rồi, còn thi văn nghệ nữa.
– Tham kiến tiểu thư.
– Hạ Cầm, Kiều Vũ, hai người có thể tham gia văn nghệ không? À, để ta rủ
Hoàng Ân tỷ tỷ nữa. Chúng ta sẽ chuẩn bị ba tiết mục nhé?
– Tiểu thư muốn tiểu nhân làm gì thì tiểu nhân sẽ làm nấy ạ.
– Vậy cảm ơn hai người nha! Thật ra ta cũng muốn hát nữa. Một màn múa đơn của Kiều Vũ cùng tiếng đàn của Hạ Cầm, một màn múa đơn của Hoàng Ân và
cũng là tiếng đàn của Hạ Cầm. Còn ta, sẽ có thêm cả ban nhạc luôn. Thấy
sao?
– Tiểu thư thật tài giỏi, người biết hát sao ạ? – Kiều Vũ kinh ngạc hỏi.
– E hèm! Để ta hát một đoạn thử nhé? Dù sao cũng để góp vui là chủ yếu.
– Vâng ạ!
Hai người họ nhìn cô bằng ánh mắt đầy trông chờ. Hồ tiểu thư là ái nữ của
thừa tướng cao quý. Được thưởng thức giọng hát của cô là một niềm vinh
hạnh. Yên Chi đang tự tin chuẩn bị cất giọng thì mới nhận ra. Đây đâu
phải cơ thể của cô.
Hát hay hay dở đều dựa vào năng khiếu. Dù
trên thực tế Yên Chi từng tham gia văn nghệ trường, cô hát hay là thật.
Nhưng Hồ tiểu thư – nữ chính trong bộ truyện tranh harem ngược này thì
chưa chắc.
– Xin lỗi. Hai người cứ sắp xếp lên ý tưởng trước đi. Ta phải xem xét lại đã. Ta về phòng trước.
Yên Chi cúi gầm mặt, lủi thủi bỏ đi trước. Kiều Vũ và Hạ Cầm được một phen ngơ ngác nhìn cô rời đi.
Trăng hôm nay bị khuyết mất một nửa, không còn sáng và tròn như những ngày
trước. Tiếng bước chân thật nhanh của Yên Chi vang lên khắp dãy hành
lang. Chỗ phòng của cô trống vắng, ít người qua lại thật.
Yên
Chi bước vào căn phòng mình đã quen thuộc, đóng cửa lại rồi khụy xuống
ngồi chặn cửa ra vào. Tự dưng cô cảm thấy lo lắng quá. Cô sợ mình khi
cất giọng hát lên không còn hay như trước nữa.
Dù đây là giọng
nữ tính đúng chuẩn ngôn tình, còn là chất giọng mà cô luôn ngưỡng mộ.
Nhưng được là chính mình vẫn khiến cô cảm thấy vui hơn. Cứ nghĩ đến việc mình đã chết rồi, còn đang sống thay phần đời của người khác khiến Yên
Chi không khỏi bứt rứt khó chịu.
– Mình chết rồi. Hồ Yên Chi đã
thật sự chết rồi. Giờ người sống là Hồ Tiểu Điệp. Và giọng nói ngọt ngào nữ tính này, nó là của mình. Hát thôi mà, muốn hát hay hay dở thì cứ
hát thử thôi!
Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu thử cất giọng hát một câu vu vơ.
– Feel my rhythm come with me…
Cô có thể nghe được giọng hát của Hồ tiểu thư này không hề tệ. Yên Chi
tiếp tục hát to hơn một chút để nghe xem mình có hát đúng nhịp không.
Thật bất ngờ làm sao, cô vẫn hát được.
Chả biết là do vị Hồ tiểu thư này vốn dĩ đã hát hay sẵn rồi hay là do cô nữa. Bất ngờ thật. Yên
Chi có thể thoải mái đứng lên sân khấu như trước rồi. Cô mừng rỡ mở cửa
phòng ra định chạy đi tìm Kiều Vũ và Hạ Cầm thì bắt gặp Đình Uyển đang
bưng trên tay khay đồ ăn đứng trước cửa phòng cô.