Kỵ Sĩ Mặt Trời - Chương 27 - Chương 27
Cả hai cô gái đều không ai nhắc lại sự việc đêm hôm đó. Hoài Chiêu không có ý muốn chia sẻ, Ngọc Nghi cũng không thể quá phận mà tò mò, nên chỉ
đành xem nó như một biến động nho nhỏ giữa hai người mà thôi.
Họ cười nói và dắt tay nhau đi trên con đường quen thuộc sau giờ tan học,
cùng tận hưởng làn gió mát mẻ trước khi tiết trời bước vào mùa hè oi
bức.
Khi đi ngang qua công viên, Ngọc Nghi chợt dừng bước, khiến người bên cạnh cũng phải đứng lại cùng cô.
Cô hướng mắt vào công viên: “Nè, giờ công viên không có người kìa.”
Hoài Chiêu nhìn theo tầm mắt của Ngọc Nghi và gật đầu đồng tình, dù vẫn chưa hiểu thế thì có liên quan gì đến bọn cô.
“Nào, tụi mình chơi xích đu đi!” Dứt lời, Ngọc Nghi hào hứng dắt theo Hoài Chiêu và chạy thẳng vào công viên.
“Chờ đã, Nghi à!” Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hoài Chiêu vẫn đi theo Ngọc Nghi như thường lệ.
Kể từ khi cùng nhau kết bạn, có vẻ Hoài Chiêu đã luôn đi theo Ngọc Nghi
một cách vô thức. Tuy nhiên, Hoài Chiêu cũng không quá bận tâm đến điều
đó. Khi đến gần Ngọc Nghi, trước mắt Hoài Chiêu đã mở ra một thế giới
hoàn toàn mới mẻ. Cô cảm thấy thoải mái và yên bình khi bên cạnh Ngọc
Nghi, vậy nên cô rất tin tưởng mà cùng cô ấy đến chỗ của một chiếc xích
đu trống.
Ngọc Nghi nắm lấy một bên xích đu và ngồi xuống nó. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với Hoài Chiêu một cái, rồi bắt đầu dùng chân
đẩy người lên khỏi mặt đất và đung đưa qua lại.
Hoài Chiêu cũng
bắt chước theo cách mà Ngọc Nghi làm, tuy rằng lúc đầu cô không biết
phải chơi thế nào mới đúng. Mà thay vào đó, cô chỉ im lặng ngắm nhìn
Ngọc Nghi di chuyển tới lui như một con lắc trong đồng hồ, mê mẩn trước
nụ cười tươi rói trên khuôn mặt cô ấy.
Không có gì quá ngạc
nhiên khi một thứ trẻ con thế này lại có thể mang lại niềm vui cho Ngọc
Nghi. Nhưng Hoài Chiêu nghĩ, ít nhất thì mấy món đồ trẻ con này đã khiến nụ cười của cô ấy trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nụ cười của Ngọc
Nghi được xem như mặt trời nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng chói
chang từ nó đã kiên nhẫn soi sáng cho sự hiện diện của Hoài Chiêu.
Cô ấy là người giúp cô được sống chứ không phải chỉ tồn tại. Cô ấy là động lực để cô tỉnh giấc mỗi sáng và khiến cô cảm thấy bản thân vẫn thuộc về thế giới này.
“Cậu không chơi nữa sao?”
“À… Ừ.” Những
lời của Ngọc Nghi khiến Hoài Chiêu thoát khỏi sự mơ màng của mình. Cô
khẽ gật đầu, đồng thời từ từ đẩy bản thân lên khỏi mặt đất.
Lúc
nhỏ Hoài Chiêu chưa từng chơi trò này, vậy nên cô chỉ có thể làm theo
những gì mà nãy giờ Ngọc Nghi đã làm. Cô không đánh đu cao được như Ngọc Nghi, nhưng đối với cô điều đó không quan trọng. Cô chỉ thích ngắm nhìn Ngọc Nghi tự do bay cao nhất có thể, lắng nghe cô ấy phát ra những
tiếng hò reo vui vẻ khi ngẫu nhiên chạm được tới một độ cao nhất định.
Trong một khoảnh khắc, Hoài Chiêu hốt hoảng đứng dậy khi chứng kiến Ngọc Nghi bay cao đến mức vượt khỏi thanh chắn trên cùng. Nhưng trước khi cô kịp
vươn tay đỡ lấy, thì cô ấy đã bất ngờ nhảy xuống.
“Cẩn thận–” Hoài Chiêu tròn mắt quan sát Ngọc Nghi bay trên không trung, như thể cô ấy là một chú chim nhỏ đang thích thú dạo chơi trên bầu trời
trong lần đầu tiên bay lượn.
Nụ cười của Ngọc Nghi dường như được mở rộng hơn, tỏa sáng hơn cả ánh hoàng hôn đang dần khuất sau những tòa nhà ven đường.
Thời gian như trôi chậm hơn cho đến khi Ngọc Nghi an toàn tiếp đất bằng cả
hai chân, cô quay người lại và tung hai tay lên, tươi cười đắc thắng:
“Tuyệt quá!!” Sau đó cô chạy lại gần Hoài Chiêu, thích thú khoe khoang
chiến tích của mình, “Hoài Chiêu thấy không, đó là mức cao nhất mà mình
có thể nhảy được đấy!”
Hoài Chiêu không trả lời câu nói của Ngọc Nghi mà chỉ hỏi: “Nghi à, cậu có thường xuyên đến đây không?”
“Hừm… Cũng thi thoảng thôi.” Ngọc Nghi nắm chặt dây xích đu và ngồi lại vào
vị trí của mình. Cô nhẹ nhàng đung đưa người qua lại và mỉm cười nhìn
Hoài Chiêu, “Chừng nào vắng người thì mình mới chơi trò này, như thế sẽ
không bị mang tiếng là tranh giành với trẻ con. Hồi nhỏ mẹ có dẫn mình
đi chơi xích đu mấy lần, mỗi lần được chơi là mình cảm thấy vui lắm luôn ấy.”
Hoài Chiêu ngước nhìn người bên cạnh, cô có thể thấy rõ sự
thoải mái và hoài niệm của cô ấy khi nói ra những lời đó. Và Hoài Chiêu
cũng phải thừa nhận một điều, rằng cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa hiểu được cảm giác vui vẻ đó của Ngọc Nghi.
“Tôi chưa từng chơi xích
đu.” Hoài Chiêu nhỏ giọng nói, mũi chân phải bất giác kéo lê trên mặt
đất, “Khi còn nhỏ tôi không được phép đến những chỗ thế này. Cho nên,
tôi không thể hiểu được những cảm giác mà cậu nói đến.”
Ngọc Nghi chăm chú lắng nghe lời Hoài Chiêu nói, đôi lúc mày hơi nhíu lại. Rồi cô bất ngờ nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh của người kia, cười nói: “Chẳng
phải đã nói rồi sao? Có rất nhiều việc mà chúng ta có thể cùng làm trong tương lai. Cho nên, cậu không hiểu cái gì, chỉ cần có thể, mình nhất
định sẽ cùng cậu trải nghiệm ngay.”
Hoài Chiêu mím môi quay mặt đi, ngắm nhìn mặt trời lặn: “…Chúng ta về nhà thôi.”
Trời sắp tối rồi, họ cần sớm về nhà.
“Ồ… Cũng được.” Dường như Ngọc Nghi vẫn chưa muốn rời đi, nhưng thấy sắc trời đã dần ngả màu, nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Ngọc Nghi bật người nhảy khỏi xích đu và vươn tay ra. Hoài Chiêu khẽ mỉm cười, nắm lấy tay cô và từ từ bước xuống khỏi xích đu.
“Nghi à.” Hoài Chiêu lên tiếng.
“Ừm, sao vậy?”
“Cảm ơn đã đưa tôi đến đây. Chơi xích đu…rất vui.” Sự thật là nó chỉ vui
khi có Ngọc Nghi bên cạnh, nhưng cô không thể nói ra điều đó, “Nếu được
thì… Tôi muốn cậu đưa tôi đến những nơi mà cậu thích, muốn được cùng
cậu trải nghiệm tất cả.”
Dưới ánh hoàng hôn, cô có thể thấy rõ
ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Ngọc Nghi: “Tất
nhiên rồi! Chỉ cần cậu muốn, mình nhất định sẽ đưa cậu đi khắp mọi nơi
trên thế giới này!”