Chư Thiên Quay Về Cuộc Sống Tu Tiên - Chương 56 - Chết Đệ Tử và Sư Phụ
Nguyệt Nhật Phá Kích Chi Kiếm!
Đòn chọc kiếm của Lưu Phong nhanh nhưng so với đòn của Y Man thì vẫn chậm,
sức tàn phá chiêu của Y Man mạnh vừa đi vừa càn quét y chang mũi khoan
nhọn vậy.
Cả hai chiêu lao vào nhau tạo xung kích cực lớn tàn phá
xung quanh sân đấu, mọi người bên ngoài đều choáng ngợp cả lên thà mình
chịu thua chứ nếu gặp hai chiêu này thì cũng chết 8 đời rồi.
Trưởng lão Xích Viêm Môn và Trưởng lão Kiếm Môn đều lo sợ cả lên vì biết rõ
hai chiêu này mạnh nhất của đệ tử, mong là không sao.
Cuộc chiến
giữa cây Kiếm và hình mũi khoan sẽ như thế nào, cả hai chiêu đều dính
vào bên ngoài nhìn vẫn như thế vài người nhìn cái là biết có chuyện xảy
ra.
Trần Hàn nhìn qua rồi nói khi có vài người lúng túng không
hiểu “Chiêu Lưu Phong bị đẩy lùi đi dần dần, do Y Man đã dùng hết linh
lực từ món pháp bảo đến người cho nên đòn này mạnh hơn của Lưu Phong là
điều chắc chắn nhưng nếu Lưu Phong không làm gì thì sẽ thua thôi những
phòng ngự đó không đỡ nổi chiêu Y Man đâu” nói xong mọi người đều tỏ ra
hiểu lời Trần Hàn.
Trần Hàn thở dài khi thấy mọi người hiểu sai ý
mình rồi nói “Không phải dùng hết linh vào một đọn là được đâu thứ nhất
là mất thời gian ra chiêu đối phương có lẽ ra chiêu đánh nhanh hơn vào
mình thì sao” mọi người gật đầu đồng ý
Trần Hàn chỉ tiếp rồi nói
“Thứ hai đó là khi gặp nhiều người thì sao dùng hết trong một đòn chỉ có hai ba tên chết nhưng còn những tên khác thì sao không chạy nổi cho nên phải động não suy nghĩ cẩn thận khi tấn công” mọi người đều đã hiểu
toàn bộ ý Trần Hàn
Đúng như Trần Hàn nói chiêu của Lưu Phong đang
bị đẩy lùi lại và có nhiều vết nứt hơn bây giờ ai ai nhìn cũng có thể
thấy rõ điều đó
Lưu Phong cảm nhận được chiêu của mình đang yếu
thế đi và với linh lực còn ít ỏi này sẽ không làm gì được hắn trong
người cũng không mang thêm vật phẩm nào cả.
Lưu Phong trong thoáng chốc tự nhận ra “không, có thứ này” cầm ra chiếc nhẫn phóng ra một vật
phẩm bao tay Hạ Bảo Đỉnh Cấp. Trong lúc này chiêu của Lưu Phong đã bị
tan biến đi.
Lưu Phong đeo vào linh lực trong người hắn cuồn cuộn
lên và cảm thấy sức mạnh của hắn đang tăng lên ,Lưu Phong tập trung vào
thang kiếm chém một đường tới chiêu của Y Man.
Nguyệt Nhật Thái Cực Trảm!
Trong chốc lát đường đi chiêu của Lưu Phong càng to ra chém đôi được quả cầu lửa của Y Man và thẳng đến Y Man.
Y Man vẫn chưa phòng bị còn đang tưởng mình đã thắng cho đến khi chiêu
Lưu Phong bay đến và linh lực trong người hắn không còn không xoay xở
được cho nên đã trúng vào người hắn.
Cả khán đài đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc trong thoáng chốc làm chuyển bại thành thắng mọi người đều vỗ tay.
Riêng hai trưởng lão Xích viêm môn thì không như vậy liền tức giận bay xuống xem tình hình.
Hắn sờ vào mũi và người bỗng nhiên run lên không ngừng rồi ấp a ấp úng nói “Hắn chết rồi”
Điều này làm kinh động cả đấu trường và mọi người suy nghĩ cũng đúng tên kia ra sát chiêu nhưng lại bị người ta sát cho nên cũng đúng.
Người
chủ trì nhìn thấy thì nói “Chả trách ai được hắn xài hết linh lực trong
một đòn chiêu gần đến thì không nói chịu thua tưởng cản được không ngờ
lại chết”
Mây trưởng lão từ Kiếm Môn bay xuống dẫn Lưu Phong đi
rồi quay đầu nói với Hàn trưởng lão “Đây là sinh tử chiến không trách
được chỉ trách các ngươi ảo tưởng quá nhiều thôi ha ha ha”
Dẫn Lưu Phong bay lên thì cảm nhận sát khí sau lưng
Hàn trưởng lão đang dùng quyền đánh tới Lưu Phong và Mây trưởng lão rồi hét “Đệ tử ta chết thì hắn cũng phải chết”
Trung trưởng lão thấy vậy liền hét lên “Không được dừng tay sư
đệ” Hàn trưởng lão vẫn bay tới tức giận đánh nhưng đã bị phản chiêu do
Người chủ trì tác động.
Người chủ trì bay lên hét “Sinh tử chiến bất luận không được can dự vào thí sinh ngươi làm trái luật ắt chết”
Trung trưởng lão ngạc nhiên lên nói “xin tha sư đệ của ta thưa tiền bối” vừa
dứt câu Hàn trưởng lão đã bị một đòn bắn qua khiến mọi người đều bất
ngờ.
Một đòn ánh sáng vụt qua đầu Hàn trưởng lão đây không phải
người chủ trì làm chiêu này hướng tới Hoàng Đế mọi người đều kinh hãi
lên.
Hoàng Đế đưa tay lưng rồi nói “Y như luật của đấu trường nếu
dám giết thí sinh rồi thì 8 đời nhà hắn cũng chưa hết tội không còn lần
sau đâu”
Trung trưởng lão vội ôm quyền nói “Do sư đệ của tại hạ
quá nóng giận ,tạ ơn bệ hạ khai ân” Mọi người đều lui xuống về chỗ của
mình.
Trung trưởng lão vừa ngồi vừa suy nghĩ tại sao sư đệ lại làm vậy khác với tính thường ngày tại sao.
Vừa lúc nãy Hàn trưởng lão đang run run bên cạnh đệ tử bỗng nghe âm thanh
truyền âm đến “Xích Viêm Môn thật mất mặt a, đệ tử chết không ai lấy
công đạo ra mà chỉ biết rụt rè thôi, đệ tử sau khi chết sẽ day dứt lắm
khi thu nhận vào tông môn như vậy” một lời khiêu khích ra làm tên Hàn
trưởng lão mắt đỏ ngầu thêm tức giận cả lên sau đó là lời của Mây Trưởng lão rồi toả ra sát khí đến đánh.
Mà lời vừa nãy là của Trần Hàn
truyền ra không ai biết cả, mọi người đều nghĩ là sự nóng giận từ Hàn
trưởng lão không giữ nổi bản thân cho nên bị tẩu hỏa nhập ma cho nên
chết. Không ai biết ai làm gì cả chỉ có Trung trưởng lão thấy nghi hoặc
điều này sau đó bỏ đi.
Mà Trần Hàn sao biết hắn không khống chế
được tâm ma vì khi có công pháp Thiên Ma cho nên đôi mắt ngoài trừ không chế còn có thể thấy được tâm ma của người khác vì có làn khói đen bao
quanh người đó mới có tâm ma.
Sau mọi chuyện đấu trường cũng yên
tĩnh lại, người chủ trì bay trên không tiếp tục nói “Mọi người lưu ý nếu không đánh lại được thì nói đầu hàng thua một người không sao cả nếu
chết sẽ hối tiếc hoặc tàn phế cả đời”
Bên Đại Vũ Tông thì Trần Hàn nhìn qua nói “nếu gặp Vũ Hồng và Lục Trần thì rút lui vì nếu chậm hai
bọn hắn sẽ giết các ngươi, còn gặp những người khác thì phế hết hoặc
giết” cả đám đều gật đầu cười tà lên. Lão Viên thấy thì giật mình đám
này đều lây từ Trần Hàn rồi.
Trần Tùng và Thạch Phủ đột nhiên nhớ
ra rồi hỏi Trần Hàn “Trần Hàn sao lúc này ngươi nói Lưu Phong không gì
là sao, ngươi biết Lưu Phong có món đồ đấy cho nên đã thắng”
Trần Hàn nói thẳng luôn “Thật ra thì ta không nói về món đồ đó, mà là thanh kiếm mà tên Lưu Phong cầm”
Thạch Phủ và Trần Tùng ngạc nhiên nói”Thanh kiếm hắn thì làm sao nó có gì đặc biệt và món đồ hắn lấy ra là gì”
Trần Hàn thở dài nói “Thật ra cây kiếm Lưu Phong ngoài nhìn thoáng chốc là
Linh Bảo sơ cấp chứ không phải Hạ Bảo đỉnh cấp” hai người kia kinh ngạc
lên Trần Hàn nói tiếp “Chỉ là hắn chưa vận dụng hết tối đa thanh kiếm
nếu không chiêu đầu đã phá được quả cầu lửa to ấy rồi các ngươi biết tại sao không” hai người kia lắc đầu đồng thời không biết nhìn Trần Hàn.
Trần Hàn vào ghế ngồi nói “Người làm thanh kiếm này rất đặc biệt là chỗ chưa nhận chủ mà thanh kiếm này đã có linh hồn của Kiếm Linh có phải không
biết hay không cho nên đến bây giờ mới không phát huy được thanh kiếm”
Mọi người nghe bên cạnh đều trợn mắt kinh ngạc cả lên ấp a ấp úng từng người nói
“Không phải Kiếm Linh hất hiếm sao, sao lại có”
“Đúng thế, ta còn nghe nói có vị tiền bối có cây kiếm linh nữa ,bây giờ ta mới biết là có thật”