Chương 432: Q.86 - Tuyên cáo

Cuộc diễu hành đến địa điểm tổ chức lễ khải hoàn mà hầu tước đã lên kế hoạch sẽ đi qua hầu hết những khu vực đông đúc nhất Raphdonia.

Từ Quảng trường Thời không ở Lavigion, nơi chúng tôi quay trở về, chúng tôi sẽ đi qua thành phố thương mại Commelby và sau đó diễu hành theo đoàn lớn về thủ đô hoàng gia Carnon.

Ba-bam, ba-bam, ba-ba-bam-!

Một ban nhạc quân đội mặc quân phục đang chơi một giai điệu sôi động.

Boom—! Boom—! Boom—!

Một chiếc xe ngựa chất đầy trống liên tục phát ra những giai điệu hùng tráng khi nó lăn về phía trước.

“Waaaaaaaaah—!”

Lời reo hò và lời chúc phúc từ đám đông.

Và giữa đường, cánh hoa rơi rải rác.

“Đó là đoàn diễu hành của những anh hùng…!”

“Wowwwwwwwwwwwww-!”

Mặc những trang bị không thể dùng trong chiến đấu thực tế nhưng lại giúp chúng tôi trông giống ‘anh hùng’, chúng tôi tiếp tục tiến lên phía trước, ngày càng xa hơn.

Biểu cảm trên khuôn mặt của những người đang nhìn chúng tôi đều tươi sáng.

“Bọn họ đã phá hủy được Thiên Nhãn, đúng không? Quả là một chiến công to lớn.”

“Điều này chắc chắn sẽ chuyển biến mọi thứ theo hướng có lợi cho hoàng gia trong trận chiến này.”

“Rốt cuộc, đó cũng là thứ khó xử lý nhất.”

Một số nhà thám hiểm có hiểu biết vỗ tay chúc mừng.

“Bố ơi, Thiên Nhãn là gì thế?”

“Bố không chắc lắm, nhưng… chắc hẳn là thứ gì đó thực sự quan trọng.”

“Con muốn một ngày nào đó được như những người đó!”

“Tất nhiên là được rồi, nếu là con, con có thể làm bất cứ điều gì.”

Có những gia đình đến chỉ vì có lễ hội, ví dụ như người cha đặt đứa con trai nhỏ lên vai mình vừa nói.

“Akuraba! Akuraba ở đằng kia kìa!”

“Tôi đã nghĩ cô ấy đã nghỉ hưu rồi. Không ngờ lại nghe tin tức về cô ấy ở một nơi như thế này.”

“Đó là Melend Kaislan!”

“Ồ! Huyết Linh Nữ hoàng kia kìa!”

Một số người chỉ đến đó để nhìn thoáng qua những gương mặt nổi tiếng trong đám đông.

Và một số người khác…

“Cảm ơn anh… con trai tôi giờ đã có thể yên nghỉ rồi! Thật sự, thật sự… cảm ơn anh… ……”

Bà ấy đã bị mất gia đình do Noark sao?

Một người phụ nữ lớn tuổi chạy đến toa xe, nước mắt chảy dài trên mặt và nắm lấy tay tôi.

Nhưng liệu họ có biết không?

Trong cuộc diễu hành chiến thắng ban đầu do Hầu tước lên kế hoạch, chỉ có những chiếc quan tài trống với tên chúng tôi trên xe ngựa.

Beeeeeeeeep-

Bị choáng ngợp bởi biển người, có lẽ tôi đang trên bờ vực của một cơn hoảng loạn. Tiếng ù trong tai tôi ngày một lớn hơn và việc mỉm cười cũng trở nên khó khăn hơn.

Nhưng vào thời điểm mà mọi thứ dường như thật mơ hồ, một vài thứ lại thật rõ ràng.

“Mister…”

Erwin đang nắm chặt tay tôi.

Từ toa xe phía trước, ngay cả Kaislan cũng quay lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Cái gì cơ – họ sợ tôi sẽ gây ra chuyện ầm ĩ à?

“Waaaaaaaaaah….”

Sau một chặng đường dài dọc theo lề đường, cuối cùng đoàn diễu hành đã đến Commelby.

Những người ở đây hơi khác so với ở Ravigion.

Số lượng nhà thám hiểm đã tăng lên đáng kể và trang phục của người dân thường trang trọng hơn nhiều so với trang phục trung bình ở Ravigion.

Mà, so với kinh đô thì vẫn chẳng là gì cả.

Lạch cạch, lạch cạch.

Bất chấp điều đó, bánh xe của toa xe vẫn tiếp tục quay.

“Waaaaaaaaaah—!”

Đám đông, tiếng la hét, những cánh tay giơ cao.

Tất cả những vinh quang này, ngay cả khi tôi nhìn chúng tận mắt, tôi cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Thật ngột ngạt.

Nếu không có âm mưu đen tối nào đằng sau chuyến thám hiểm này…

Giá như tất cả thành viên của chúng tôi đều sống sót trở về…

Phải chi, những người đó cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ có thể hét lên và reo hò với trái tim vui sướng.

Badump—!

Nó nặng lắm,

Badump—!

Nặng quá.

Lạch cạch, lạch cạch.

Bánh xe ngựa lăn không ngừng, cuối cùng đi qua Commelby, tiến vào kinh đô đế quốc, và đi thẳng xuống con đường rộng hướng về cung điện hoàng gia. Cổng cung điện, thường đóng và cấm, hôm nay mở toang.

“Hãy chứng kiện sự xuất hiện của các anh hùng!”

Các hiệp sĩ xếp hàng ở cánh cổng mở.

Trên tường thành, một ban nhạc biểu diễn một phần trình diễn hào hùng, làm tô đậm thêm cho bầu không khí.

Và sau đó…

“Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại đây nữa.”

Chiếc xe ngựa tưởng chừng như sẽ lăn mãi không ngừng cuối cùng cũng dừng lại.

Ngay trước ‘Đại sảnh Vinh quang’ nơi tôi đã được trao tặng danh hiệu quý tộc.

“Chào mừng các anh hùng!”

Chẳng mấy chốc, cánh cửa lớn của cung điện mở ra từ cả hai phía, chúng tôi bước xuống xe ngựa và bước vào cung điện.

Đội hình này có chút khác biệt so với đội hình diễu hành bên ngoài.

Trong suốt cuộc diễu hành, tôi ngồi ở toa xe giữa, nhưng bây giờ tôi lại đi ở phía trước.

“Waaaaaaaaaah—!”

Tiếng reo hò vang lên khi chúng tôi bước vào nhỏ hơn hẳn so với trên phố.

Vâng, hầu hết những người có mặt ở đây đều là quý tộc hoặc thành viên cấp cao của các thương hội hoặc Hiệp hội Mạo hiểm giả.

“Anh đang làm gì thế? Sao anh không di chuyển?”

Tôi dừng lại ở lối vào, đang nhìn xung quanh một cách vô định thì Kaislan chọc vào lưng tôi.

Tsk, thật là thiếu kiên nhẫn.

Bụp, bụp.

Tôi bước xuống tấm thảm đỏ trải dài tới ngai vàng trống rỗng.

Trong lúc đó, tôi vẫn liên tục nhìn xung quanh.

Mọi người la hét, huýt sáo, tò mò nhìn qua ống nhòm, vì vậy, thật dễ dàng để nhận ra họ trong đám đông hàng ngàn người.

Tại buổi lễ tràn ngập sự vui mừng và những lời ca tụng này, chỉ có họ mới nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt chết lạng và đôi mắt rưng rưng, như những vị khách không mời ở buổi tiệc sinh nhật.

“Vậy thì, đó chính là nơi họ đang ở.”

“Khoan đã, dừng lại… Anh định đi đâu thế!”

Thoát khỏi cánh tay đang giữ chặt vai tôi của Kaislan, tôi quay lại và đi về hướng khán giả.

Theo hướng di chuyển của tôi, Kaislan. chuyển sự chủ ý của mình về phía khán đài và cuối cùng cũng nhận ra tôi đang muốn làm gì.

“…Chết tiệt, tôi không biết đâu đấy.”

Kaislan không còn cố ngăn cản tôi nữa.

Thud, thud.

Mặc dù bối rối, ban nhạc đã điều chỉnh nhịp điệu đi một cách chuyên nghiệp mà không phá vỡ màn trình diễn của mình.

Và sau đó…

Bụp.

Cuối cùng tôi dừng lại.

“…….”

Những người đang lặng lẽ lau nước mắt nhìn tôi với sự ngạc nhiên.

Họ là gia đình của những đồng đội đã hy sinh, những người mà tôi đã yêu cầu hầu tước cho vào Đại sảnh Vinh quang.

Pababam, pababam, pababam—!

Trời ạ, thứ âm nhạc này làm tôi khó chịu một thời gian rồi. Họ làm ơn im lặng đi được không?

Tôi rất bực mình, nhưng rõ ràng là ban nhạc không đủ tỉnh táo cũng như thẩm quyền để dừng chơi. Vì vậy, tôi đã đích thân đến đó, lấy nhạc cụ của họ và ném chúng xuống sàn.

Cạch-!

Ngay lập tức, âm nhạc tắt hẳn và mọi thứ trở nên im lặng.

Cuối cùng, đám đông cũng im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của những con người đang đau khổ.

Và sau đó…

Bụp.

Ngay trước mặt họ, tôi quỳ xuống bằng một chân.

“Tôi xin lỗi. Tôi đã không thể mang những người quý giá của bạn trở về.”

Ngay khi tôi cúi đầu ở tư thế này, những thành viên còn sống sót trong đoàn thám hiểm phía sau tôi cũng hành động theo tôi.

Việc đó đáng lý ra phải là một phần của nghi lễ chính thức và chúng tôi theo kế hoạch sẽ làm thế trước ngai vàng trống không của nhà vua, nhưng giờ điều đó có quan trọng gì nữa?

Dù sao thì nhà vua cũng không định xuất hiện đâu.

Trong khi tôi vẫn chưa thể nhìn vào mắt họ, tôi cảm thấy có một bàn tay do dự đặt lên đầu tôi.

“Chuyện gì đã xảy ra với… Ashid?”

Đúng, cô ấy là vợ của Ashid.

“Anh ấy… giống như một anh hùng vũ đại trong truyện cổ tích, chiến đấu bằng cả tính mạng của mình để mang chúng tôi còn sống trở về.”

Cô ấy không trả lời; có lẽ lời nói của tôi nghe có vẻ trang trọng hoặc sáo rỗng đối với cô ấy. Cô ấy chỉ khóc thầm.

“Vậy… vậy sao….”

Nghĩ lại thì anh ta cũng là một tên dối trá. Anh ta luôn kể rằng vợ mình là người mạnh mẽ đến như thế nào…

“Tôi… tôi không biết nữa… Tôi bối rối quá… Tôi thấy rất nhớ anh ấy… Làm sao tôi có thể…?”

“…….”

“Huaaaah!”

Bàn tay run rẩy cô ấy đang nhẹ nhàng đặt trên đầu tôi buông xuống. Cô ấy ngã khuỵu xuống đất, chôn mặt mình trong hai bàn tay và nghẹn ngào vì đau buồn.

Và rồi con đập mong manh cũng không chịu nổi sức nặng.

“M-McKelly Reiadus! Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy? Tôi chưa nghe thấy gì cả! Họ chỉ nói với tôi rằng anh ấy đã chết và tôi phải tham dự buổi lễ này!”

“…Ventis Gerod! Ông ấy là cha tôi! Nhưng tôi thậm chí còn không biết ông ấy được cử đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy”

“Carla! Làm ơn hãy nói cho chúng tôi biết! Tại sao… tại sao Rick không thể ở đây với chúng tôi? Tại sao anh là người duy nhất sống sót?”

Đứng trước những con người vừa mất đi người thân quý giá, chúng tôi chỉ có thể trả lời một cách tội lỗi, như thể chúng tôi là tội phạm chịu trách nhiệm cho số phận của họ.

Nhìn chúng tôi, những người còn lại trong đám đông cảm thấy hứng thú.

“Đây là gì thế? Đây có phải là một phần của chương trình không?”

“Ồ, phía hoàng gia thực sự đã nỗ lực hết sức.”

“Đây là lễ khải hoàn hoành tráng nhất mà tôi từng chứng kiến!”

“Không, thành thật mà nói thì trông nó chỉ giống như hỗn loạn… nhưng mà, nó cũng thú vị đấy chứ.”

Cảnh tượng hỗn loạn đó kéo dài không biết bao lâu.

“…Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa.”

Ngay sau đó, các hiệp sĩ hành động theo lệnh của Hầu tước đã tiến lên để giải quyết tình hình và cuộc diễu hành lại tiếp tục.

Sau một đoạn đường vòng ngắn, chúng tôi quay lại thảm đỏ hướng về ngai vàng trống rỗng.

Vị Hầu tước đang đứng ở đó.

‘Cuối cùng thì ông cũng quyết định lộ diện hả? Ẩn mình bên trong viên pha lê đó suốt thời gian qua quá ngột ngạt với ông sao .’

Tôi liếc nhìn ông ta một lần trước khi quỳ một chân xuống và cúi đầu.

Không giống như buổi lễ lần trước, buổi lễ này không cần phải biểu hiện lòng tôn trọng, vì thế tôi nghĩ mình sẽ dễ quản lý cảm xúc hơn khi không phải nhìn vào mắt ông ta.

“Các anh hùng, các anh đã đi một con đường gập ghềnh!”

Bất chấp hành động đột ngột của tôi, hầu tước vẫn đọc lời thoại đã viết sẵn.

Trong bài phát biểu của mình, ông đã tóm tắt hành trình của chúng tôi: Ba mươi anh hùng, được giao một nhiệm vụ cao cả, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và sống sót qua nhiều thử thách để trở về.

Nhưng đó chỉ là câu chuyện mà chúng tôi họ bịa ra, không phải sự thật. Họ thậm chí đã thương lượng để bỏ qua phần về việc không có đội cứu hộ nào xuất hiện.

Nhưng vẫn còn…

“Ngay cả cái lạnh của Bắc Cực cũng không thể làm nguội đi lòng nhiệt thành của anh. Những kẻ phản loạn từ thế giới ngầm không thể nắm quyền chỉ huy của anh.”

Hầu tước càng kể lại những chiến công và ca ngợi đức tính của chúng tôi thì đám đông càng vỗ tay nhiều hơn.

“Ahem, Ahem, Ahem… Trước hết, tôi muốn nhân cơ hội này để nói về sự hy sinh.”

Tiếp theo Hầu tước, tổng giám mục của Giáo hội Tobera xuất hiện. Vị tư tế cao cấp đầu hói nhìn chúng tôi và nói những lời an ủi, rồi sau đó kêu gọi một phút mặc niệm, đặc biệt là dành cho các linh mục và paladin đã hy sinh rất nhiều.

Bộp bộp bộp—

Sau đó là gia đình Công tước.

Bộp bộp bộp—

Sau đó là Hiệp hội Mạo hiểm giả.

Sau đó, sau đó nữa, rồi lại sau đó nữa…

Bộp bộp bộp—

Tất cả những người có kế hoạch gặt hái chiến lợi phẩm từ chuyến thám hiểm này đều lần lượt bước lên trước đám đông, chen mình vào câu chuyện.

Siết chặt-

Tôi đã đoán trước được điều này, nhưng vẫn thấy khó mà xem được.

Nhưng may mà nhờ sự náo loạn trước đó của tôi, tôi cảm thấy buổi lễ đã được rút ngắn phần nào. Thời gian của tôi trong luyện ngục này dễ chịu hơn một chút.

Cuối cùng, buổi lễ đã đạt đến đỉnh cao.

“Nguyện ánh sáng của hoàng gia sẽ soi sáng cho chúng ta!”

Lời nói của Hầu tước báo hiệu buổi biểu diễn của ban nhạc lại bắt đầu.

Nó tương đương với việc chào cờ tại một buổi họp toàn trường – một hoạt động trang trọng kéo dài khoảng ba phút.

‘Nếu tôi nhớ không nhầm thì đoạn này dài khoảng ba phút.’

Tôi đếm ngược trong đầu khoảng hai phút, rồi mở miệng nói thầm, chỉ đủ lớn để Hầu tước—người đứng cách đó khoảng ba mét—có thể nghe thấy.

“Này, Hầu tước.”

Ông ta nhìn tôi như thể tôi bị điên.

Suy cho cùng, nhân vật chính của sự kiện này lại làm loạn vào thời điểm quan trọng nhất hẳn phải trông như đang mất trí, đặc biệt là trước mặt tất cả các gia đình quý tộc quan trọng tụ họp ở đây.

“Ông đã quyết định lúc nào tôi có thể lấy lại tên của mình chưa?”

Ông ta hẳn đã nhận ra rằng tôi có thể phá hỏng toàn bộ sự kiện nếu ông ta không trả lời, nên không rời mắt khỏi ngai vàng trống rỗng, ông ta vội vàng trả lời:

“Như tôi đã nói trước đó, sẽ mất thêm hai tháng nữa.”

“Hai tháng, hả….”

“Đó là thỏa thuận, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tôi cười nhẹ.

“Nhưng giờ nghĩ lại thì nó lâu quá. Tôi muốn làm sớm hơn.”

Hầu tước không trả lời.

Ban nhạc ngừng chơi và đã đến lúc tiếp tục buổi lễ.

“…….”

Ông ta liếc nhìn tôi với vẻ trách móc rồi quay lại với bài phát biểu ca ngợi hoàng gia.

Được thôi, nếu ông không hợp tác thì tôi không còn lựa chọn nào khác. Từ khi nào mà ông lại cảm thấy người Barbarian sẽ là những sinh vật hiểu lý lẽ?

“Nguyện ánh sáng của hoàng gia sẽ soi sáng cho chúng ta!”

Sau bài phát biểu dài về sự cao cả và hùng mạnh của Gia đình Hoàng gia, Hầu tước quay sang chúng tôi và hét lên.

Đây là màn cuối cùng của buổi lễ chiến thắng mà ông đã phác thảo cho chúng tôi.

“Bây giờ, trưởng đoàn thám hiểm Rihen Schuiz, hãy tiến lên và báo cáo!”

Đây là lần báo cáo tiến độ duy nhất và cuối cùng của tôi. Khi tôi đưa ra báo cáo chính thức dưới sự chú ý của toàn thể Raphdonia, chuyến thám hiểm gian khổ của chúng tôi sẽ chính thức kết thúc.

Đó là lý do tại sao…

[Nhân vật đã sử dụng [Gigantification].]

[Chỉ số thể chất của bạn gia tăng theo kích thước cơ thể của bạn.]

Tôi thậm chí còn sử dụng [Transcendence] để đẩy cơ thể mình đến giới hạn lớn nhất.

Vâng, phải kịch tính đến thế này thì mọi người mới chú ý.

Ngay khi cơ thể tôi phình to ra, hàng ngàn con mắt đổ dồn vào tôi.

“Sao ngươi dám sử dụng năng lực trong cung điện hoàng gia!”

“Đây là hành vi phản bội hoàng gia!”

Một số người tức giận vì tôi đã sử dụng một kỹ năng.

Trong khi đó—

“…Gigantification?”

Kỹ năng đặc trưng của Bjorn Jandel.

“Ồ, có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?”

“Không, đợi đã—anh ấy thậm chí trông khá giống—”

“Nhưng người đàn ông đó đã chết rồi.”

“Hơn nữa, người ta còn nói anh ta là một Ác Linh…”

Những người trong đám đông nhận ra kỹ năng của tôi đã lên tiếng nghi ngờ.

Còn Hầu tước thì sao?

“……!”

Ngay khi tôi sử dụng Gigantification, Hầu tước đã lặn người ra phía sau.

Cái gì, ông ta nghĩ tôi đến đây để ám sát ai đó sao?

Vù vù.

Tôi rời mắt khỏi Hầu tước và nhìn chằm chằm vào ngai vàng trống rỗng.

Và sau đó…

“Trước mặt vị vua duy nhất, tôi sẽ chỉ nói sự thật.”

Tôi nói một cách bình tĩnh.

Mắt tôi hướng về phía trước, nhưng giọng nói của tôi đủ lớn để mọi người trong hội trường đều nghe thấy, mỗi cái tên và mỗi từ tôi phát âm đều cẩn thận.

Từng khoảnh khắc một, tôi nói ra những điều mà tôi chưa kịp nói với gia quyến của người đã khuất.

“Pike Neldaine.”

Bị xử tử vì tội phản bội ở Núi Băng.

Lúc đó, có vẻ như đó là lựa chọn duy nhất. Bây giờ, tôi hơi hối hận. Nếu anh ta thực sự muốn chuyến thám hiểm thất bại, anh ta có thể là đồng minh của chúng tôi.

“Philip Aintrophy”

Một trinh sát trong đội của Kaislan. Anh ấy đã chết ở rừng Deadwood, bị phục kích trong khi chúng tôi chờ đội cứu hộ. Đầu anh ấy bị đập vỡ.

Tôi không nói chuyện nhiều với anh ấy, nhưng sau đó, Kaislan nói với tôi rằng anh ấy chưa bao giờ kết hôn và đang chăm sóc cha mẹ già—một người con trai hiếu thảo, rõ ràng là như vậy.

“Might Million.”

Anh ấy chết ngay tại chỗ khi chúng tôi đang chạy trốn khỏi Deadwood, bị tấn công bởi [Edge of the World]. Anh ấy thậm chí còn không thể thốt ra lời cuối cùng.

Có lẽ suốt quãng đời còn lại tôi sẽ tự hỏi liệu anh ấy có thể né tránh được hay không—hay anh ấy cố tình chịu đòn thay cho người khác.

“Fiona Aymers.”

Cô ấy bị giết trong hỗn loạn khi đang niệm chú dịch chuyển hàng loạt cùng với các pháp sư khác.

“Nialo Cambell.”

Ông ấy là một linh mục. Ông đã hy sinh khi bước tới giúp đỡ một chiến binh bị thương.

“Milburn Naria.”

Cô ấy là triệu hồi sư điều khiển troll hay ngại ngùng của chúng tôi. Cô ấy đã cứu tất cả mọi người, nhưng lại chọn cách chết một mình, lặng lẽ. Tôi hy vọng cô ấy sẽ thức dậy trong một ngôi nhà ấm áp tràn ngập hương cà phê.

“Matt Hybriham.”

Anh ấy là một paladin, tanker của chúng tôi.

Nhưng tôi đã tước hết trang bị của anh ấy. Trong tình trạng đó, anh ấy vẫn cố gắng mở đường và mất mạng gần đỉnh Glacier Eye.

Farsible Erik Colson.

Một người bạn lâu năm và là cấp dưới của Kaislan trong cùng đơn vị. Kaislan khóc vì cái chết của anh ấy nhưng cuối cùng lại quay sang an ủi tôi.

[Bởi vì anh ấy không bao giờ bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng, cho nên cái chết của anh ấy có ý nghĩa.]

‘Đó… chính là gánh nặng mà tôi phải gánh chịu lúc này.’

Tôi tiếp tục nói.

“Rick Jergesta.”

Anh ấy đã bị giết khi chiến đấu với bọn khốn Noark sau khi chúng tôi tập hợp lại. Nguyên nhân cái chết của anh ấy cũng chính là [Edge of the World] đã cướp đi sinh mạng của Might Million.

“Ventis Gerod.”

Khi Rose Knights tấn công từ phía sau, ông ấy ở lại để kéo dài thời gian cho chúng tôi rút lui. Ông già đó luôn nói về sự lãng mạn. Một pháp sư thực hiện công việc của một chiến binh—có lẽ đó là đỉnh cao của sự lãng mạn đối với ông ấy.

“Roita Maemander.”

Anh ấy đang hỗ trợ chúng tôi từ phía tren vách đá thì bị Rose Knights phục kích. Anh ấy đã chết ở đó.

Anh là một giáo sĩ rất nghiêm khắc.

“Mackelly Reiadus.”

Một pháp sư trong đội Akuraba.

Anh ấy không bao giờ tỉnh lại sau khi bị [Soul Extraction] đánh trúng.

“Roan Belliaro.”

Một ông già vui vẻ có phương châm sống là làm việc vừa sức và sống lâu dài.

Ông đã chết trong một cuộc tấn công bất ngờ lợi dụng bóng tối của Rose Knights.

“Jun.”

Một hiệp sĩ cao quý đã chết khi đang đứng.

Ngay cả kẻ thù của ông cũng nhận ra cái chết của ông muộn màng vì ông vẫn là một nhân vật vĩ đại cho đến tận cuối đời.

“Tsion Iriven”

Một cung thủ từ Đội 5. Khi hàng phòng thủ của Sven Parav bị phá vỡ, anh ấy bị xé làm đôi bởi một con quái vật được linh mục của Karui triệu hồi.

Trong những giây phút cuối cùng, anh đã yêu cầu một linh mục hát một bài thánh ca về hy vọng, mặc dù hình phạt từ [Soul Extraction] đã khiến anh không thể tự mình nghe thấy bài hát đó.

“Puta Rickerburn.”

Một lính đánh thuê đa năng làm những công việc bẩn thỉu cho Công tước Kealunas, người có thể trinh sát và chiến đấu cận chiến.

Anh ấy không thực sự nổi bật trong việc chiến đấu, nhưng cuối cùng, anh ấy đã giết chết hai Hiệp sĩ Hoa hồng liên tiếp rồi mới ngã xuống. Sau này khi nghe thấy điều đó từ những người khác, tôi không thể tin được vào tai mình.

Giá như có cách nào đó để ghi lại, để trình chiếu tại đám tang của anh ấy cảnh tượng đó. Tôi muốn mọi người thấy người được gọi là ‘công cụ bị Công tước vứt bỏ’ này hóa ra lại đáng kinh ngạc đến thế nào.

“…Sức mạnh thật khủng khiếp!”

Các hiệp sĩ đang cố gắng vô hiệu hoá tôi bằng cách ấn tôi xuống đất nhưng không thể.

Có lẽ tôi thực sự trông rất không ổn định.

“Đủ rồi.”

Hầu tước can thiệp và ra lệnh cho các hiệp sĩ quay trở lại.

Thật ngạc nhiên, lần đầu tiên ông ta đã làm một điều gì đó không làm tôi khó chịu.

“Periton Eriavosti, Benjamin Orman.”

Hai vị linh mục này đã sử dụng những phép thuật hy sinh tối thượng để đánh bại sinh vật triệu hồi của linh mục Karui đang gây ra sự tàn phá trên chiến trường.

Nếu không có họ, tất cả chúng tôi đã chết rồi.

“Riard Ashid.”

Anh ấy đã sử dụng combo phép thuật [Awakening] giống như Dwalki.

Anh ấy không chỉ kiềm chế sinh vật triệu hồi của linh mục Karui mà còn giết chết ba thành viên của Rose Knights.

Một ngày trước khi mê cung đóng cửa, Marone đã khóc và kể cho tôi nghe về chuyện khi đó. Ban đầu, cô ấy đã định làm vậy, nhưng Ashid lắc đầu và ngăn cô lại.

“Gerold Aldidi.”

Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ giao lại mọi chuyện cho tôi và đã hy sinh vì những vết thương nhận phải khi băng ngang qua tiền tuyến để cứu tôi khỏi đống đổ nát.

Quá nhiều người đã chết…

Khi tôi đọc tên họ, tôi có thể cảm nhận được sức nặng của từng người.

Nhưng tôi đã bình tĩnh lại và tiếp tục.

Dù sao thì tôi phải là người đưa ra báo cáo cuối cùng.

“Đã chết: tổng cộng hai mươi người.”

Hai mươi người. Mỗi người đều có ước mơ hoặc lý do riêng để tình nguyện tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này.

Họ đã chết.

Trong tuyết lạnh.

Trong sự lạnh lẽo và cô

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập