Đã một thời gian rồi kể từ khi một trong số các đồng đội của tôi nhận được nâng cấp chỉ số.
Sau khi Erwin độc chiếm toàn bộ sự chú ý nhờ hấp thụ Tinh chất Hỗn loạn, sự kiện lần này khiến tôi cảm thấy khá tích cực.
Mặc dù vậy, tôi vẫn cần phân tích kỹ thông số của Tinh chất đó để biết chắc chắn.
Tôi vừa định đến gần Aynar để hỏi cô ấy chi tiết về những thay đổi thì—
“Jandel.”
“…Hả?”
Một luồng sát khí lạnh lẽo khó tả lướt qua khiến tôi quay lại—Amelia đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt băng giá.
“Tôi muốn nói chuyện về chuyện anh làm lúc nãy.”
“À, cái đó…”
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ bỏ qua, vì từ nãy đến giờ không nói gì cả. Nhưng có vẻ cô ấy chỉ im lặng vì Tinh chất, và đang đợi đúng thời điểm để lên tiếng.
“À! Cái đó sao!”
Tôi phá lên cười và tiến lại gần Amelia, không quên khen ngợi cô ấy vì những đóng góp trong trận chiến.
“Hạ gục con khổng lồ đó hoàn toàn nhờ cô và Misha. Nếu không có hai người, thứ đó đã tái tạo lại và cuộc đi săn sẽ thất bại mất! Cô làm tốt lắm! Aynar! Cô cũng nên cảm ơn họ chứ!”
“C-Cảm ơn!”
Mặc dù cả tôi và Aynar đều bày tỏ lòng biết ơn chân thành, vẻ mặt của Amelia hầu như không thay đổi.
“Vậy… anh định chơi theo kiểu đó à.”
Cô ấy đã nhìn thấu tôi.
Chuyện này phiền toái rồi đây.
Khi tôi còn đang vắt óc nghĩ cách thoát khỏi tình huống này thì cô ấy đã ra đòn tiếp theo.
“Karlstein, sao cô chỉ đứng đó vậy?”
Amelia kêu gọi viện binh, nhưng kết quả lại phản tác dụng.
“Cô cũng nên nói gì đi. Nếu có gì làm phiền lòng mà cứ im lặng mãi—”
“Hả? Tôi không thấy phiền gì đâu mà…?”
“……Cái gì?”
Câu trả lời dửng dưng đó khiến Amelia chết lặng.
“Ý cô là gì?”
Giọng điệu của Amelia cho thấy cô ấy thực sự không hiểu nổi.
Cảm nhận điều đó, Misha liếc nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chuyện đó… tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có ích rồi… nên tôi không thấy tệ chút nào…”
Rõ ràng đó không phải một cái cớ. Misha chỉ đơn giản đang nói sự thật.
“Karlstein, cô…”
“…Vâng?”
“…Thôi, bỏ đi.”
Amelia có vẻ còn muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng. Cô thở dài một hơi sâu rồi chỉ nói:
“Chuyện hôm nay đến đây thôi. Tôi sẽ để mắt tới anh, Jandel.”
Có vẻ câu trả lời của Misha đã làm cô ấy cụt hứng…
Vậy thì, coi như chuyện tạm xong.
“Aynar, cô có cảm nhận được thay đổi nào không?”
“Ờ… tôi vẫn chưa chắc! Nhưng hình như tôi đã trở nên mạnh hơn thật!”
Tôi yêu cầu cả đội cảnh giác rồi bắt đầu thí nghiệm với Tinh chất mới thu được.
Trước tiên là kỹ năng chủ động.
“Được rồi, nằm xuống đất đi.”
Nghe lệnh tôi, Aynar lập tức khom người, tái hiện đúng tư thế mà chúng tôi đã thấy từ con Hipramagent trước đó.
“Giờ, dùng kỹ năng đi.”
「Aynar Pheneline đã kích hoạt [Crouch].」
Không giống như lần đầu tiêu thụ một Tinh chất, lần này Aynar đã tiêu thụ và sử dụng rất nhiều Tinh chất trước đó nên cô kích hoạt kỹ năng mới rất trơn tru.
Whoooosh—!
Một lá chắn trong suốt màu vàng hiện lên quanh người cô, bảo vệ cô khi đang khom người.
「Tất cả kháng tính tăng gấp 20 lần trong 3 phút.」
「Tự hồi phục tăng gấp 20 lần trong 3 phút.」
「Cho đến khi kết thúc chiến đấu, tất cả chỉ số tăng theo lượng sát thương hấp thụ khi đang co người.」
Sau vài thử nghiệm, tôi xác nhận kỹ năng này hoàn toàn giống kỹ năng của Ogre.
Tôi từng nghĩ có thể có điểm khác biệt, nhưng…
‘Lượng kháng tính và hồi phục cũng giống y chang.’
Và hiệu ứng tăng chỉ số dựa trên sát thương hấp thụ dường như chỉ áp dụng cho quái vật, giống như trong game. Có lẽ là tính năng dành riêng cho quái.
“Ờm… bọn tôi có thể hỗ trợ không?”
Khi chúng tôi chuẩn bị kiểm tra thay đổi chỉ số, ba pháp sư từ đội của Myul bước tới.
“Bọn tôi… mang theo bộ thử Tinh chất… Dù không chính xác như trong phòng thí nghiệm, nhưng vẫn có thể giúp được phần nào.”
“Ồ, vậy thì tốt quá. Bọn tôi rất cảm kích.”
Dù gì thì cũng tốt hơn mấy câu kiểu “cảm thấy mạnh hơn”. Tôi giao Aynar cho họ.
Và sau một thời gian…
Dù không thể đo được chính xác toàn bộ, và một số chỉ số đặc biệt không thể kiểm tra bằng bộ kit, nhưng chúng tôi cũng nắm được tổng quát chỉ số cơ bản của cô ấy.
Sức mạnh (Cao), Hồi phục tự nhiên (Cao), Kháng vật lý (Cao).
Kháng ma pháp (Trung bình), Mật độ xương (Trung bình), Dung tích phổi (Trung bình).
Thị lực (Thấp), Kiên nhẫn (Thấp), Nhạy cảm mana (Thấp).
Và…
“Có một chỉ số bị giảm.”
Chỉ có một chỉ số bị giảm.
“Debuff? Là gì vậy? Nói tôi nghe.”
Tôi thúc giục, một pháp sư nhìn Aynar rồi đáp:
“Chiến ý…”
Xét tới sự bình tĩnh kỳ lạ của Aynar lúc nãy…
Nếu là cô ấy lúc thường thì đã đề nghị ngừng những thí nghiệm nhàm chán này để đi săn quái rồi.
“Giảm bao nhiêu?”
Tôi hỏi con số cụ thể, nhưng các pháp sư nói rằng thiết bị hiện tại của họ không đo được.
Vậy nên tôi chọn cách truyền thống hơn.
“Aynar! Muốn tỉ thí để giết thời gian không?”
Một chiến binh Barbarian sẽ không bao giờ từ chối đấu tay đôi.
Nếu ghé qua thánh địa của man tộc, bạn sẽ thấy các chiến binh đang đánh nhau từ sáng đến tối.
Nhưng lần này thì sao?
“Đấu tay đôi à…? Ừm…”
Aynar, một Barbarian Barbarian hơn bất cứ chiến binh nào khác, lưỡng lự rồi nói—
“Để sau đi! Giờ là lúc nghiên cứu!”
Cô ấy vừa từ chối sao?
‘Thảo nào con khổng lồ đó cứ chạy hoài…’
Không biết chiến ý của cô ấy đã tụt bao nhiêu đây?
*****
Một nhà thám hiểm bạn gặp hôm qua và người bạn gặp hôm nay không phải là cùng một người.
Dù đây là một câu nói phổ biến về nghề thám hiểm, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đúng theo nghĩa đen.
Để khám phá mê cung đầy quái vật, người ta phải tiêu thụ Tinh chất, và việc Tinh chất ảnh hưởng đến tính cách của người sử dụng là chuyện quá quen thuộc—giống như Aynar bây giờ.
“Đánh nhau à? Nếu bắt buộc thì cũng được thôi… nhưng chúng ta có nhất thiết phải đánh nhau không? Giờ yên bình thế này cũng tốt mà…”
Mới vài phút trước, chiến binh Barbarian vẫn còn coi việc săn quái và thể hiện lòng dũng cảm là niềm vui lớn nhất đời. Vậy mà giờ đây, cô ấy đã thay đổi trong chớp mắt.
“Cho tôi nghe tiếng chiến hống của cô đi.”
“Chiến hống. Ngay bây giờ.”
“Bet… thel… Raaa…?”
“Khỉ thật.”
Đây không phải chuyện để đùa.
Dù việc thay đổi tính cách không hiếm, nhưng điểm mạnh lớn nhất của Aynar chính là sự hung hăng trong phong cách chiến đấu của cô ấy.
“Jandel… chuyện này thật ổn sao?”
“…Cô ấy bây giờ làm tôi thấy sợ.”
Ngay cả các đồng đội khác của tôi, nghe tiếng kêu yếu ớt đó, cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng và dè dặt tiến lại gần tôi.
Việc một chiến binh tiền tuyến lại trở thành như thế này, lo lắng là điều dễ hiểu.
Nhưng giờ chúng tôi không còn cách nào. Tinh chất tiếp theo tôi dự định cho cô ấy dùng có chỉ số chiến ý rất cao, hy vọng vẫn còn có thể cứu vãn…
‘Nhưng cho đến lúc đó, cô ấy sẽ cứ như thế này thôi.’
Tôi không khỏi tự hỏi:
Với bản tính hiếu chiến như vậy, để bị giảm xuống mức này thì—
‘Chắc chắn phải là -100 hoặc hơn.’
Dù sao thì, tôi cũng thấy lo.
Tất nhiên là việc debuff rơi vào một chỉ số phi chiến đấu, chứ không phải sức mạnh hay kháng tính là một điều tốt, nhưng vẫn có giới hạn.
‘…Nếu tôi dùng Tinh chất đó, liệu tôi có thành ra thế này không?’
Đặc biệt khi tôi dùng nó, chỉ số chiến ý +40 từ Anh hùng Orc cũng sẽ mất, nên thay đổi còn rõ rệt hơn.
Tạm thời, tôi quyết định chuyển sang kiểm tra kỹ năng bị động.
“Về kỹ năng bị động, thiết bị của chúng tôi không thể xác định hiệu ứng chính xác. Nhưng có thể xác định phạm vi chung.”
“Làm đi.”
Được tôi cho phép, các pháp sư tiếp cận Aynar với thiết bị. Khoảng 30 phút sau, họ quay lại với kết quả.
“Kỹ năng bị động có xu hướng thiên về hỗ trợ. Các kết quả nghiêng hẳn về hướng đó.”
“Không phải sinh tồn hay phòng thủ sao?”
“Có tín hiệu nhỏ ở các vùng đó, nhưng rất yếu.”
Thật bất ngờ.
Địa vào việc nó có thể sống sót với một lỗ thủng trên đầu, tôi cứ tưởng là gì đó như [Last Stand] (Chốt chặn cuối cùng), [Phoenix Heart] (Trái tim phượng hoàng) hoặc [Miraculous Survival] (Phép màu sống sót) chứ…
Nhưng có vẻ không phải.
‘Vậy thì là gì?’
Không tìm ra được, chúng tôi tiến hành tất cả thử nghiệm có thể.
“Aynar, chuyện này có thể hơi đau một chút.”
“Tôi không thích đau đâu…”
“Đó là vì đầu óc cô có vấn đề rồi.”
“Ồ, vậy hả?”
Chúng tôi cắt một lỗ hổng ở ngón tay cô ấy để thử, nhưng không tìm được dữ liệu gì đáng giá.
Cả buổi tỉ thí miễn cưỡng cũng vậy.
“…Tạm dừng tại đây.”
“Ồ? Vậy à?”
Cuối cùng, tôi quyết định kiểm tra kỹ năng bị động sau. Chúng tôi đã tốn quá nhiều thời gian cho chuyện này.
“Được rồi, lên đường thôi.”
Và thế, đoàn thám hiểm tiếp tục hành trình.
***
Trong ba ngày có thể lưu lại đảo, chúng tôi khám phá từng ngóc ngách mà không để lãng phí thời gian.
Mục tiêu hàng đầu là hoàn thiện bản đồ hòn đảo.
Dĩ nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc chạm trán vô số quái vật, bao gồm cả nhiều con Hipramagent.
Tôi nghĩ chúng tôi đã gặp khoảng tám con. Ba lần chúng tôi bỏ qua vì có hai con đi cùng nhau. Hai lần chúng trốn thoát.
Sau cùng, chúng tôi hạ được thêm ba con nữa.
Nhưng lần này, chẳng thu được viên đá mana nào. Cả ba lần thi triển ma pháp [Distortion] đều thất bại.
‘Phép [Distortion] phải thành công thì mới có cơ hội lấy được tinh chất…’
Ban đầu tôi không để ý, nhưng giờ mới thấy: việc thành công và có được tinh chất ngay từ lần đầu tiên là một điều cực kỳ may mắn.
Việc lấy Tinh chất từ con quái này thật sự rất khó.
‘Ờ thì, Tinh chất đó có lẽ là nhờ “May mắn của Người mới bắt đầu”, nhưng nếu phép [Distortion] thất bại… thì cũng chịu thôi.’
Dù sao thì, nhờ những trận đấu lặp lại với Hipramagent, chúng tôi cũng hiểu rõ hơn về chúng.
‘Theo sách của trưởng làng, chúng ở Cấp 2, nhưng…’
Với tôi, chúng không hề giống Cấp 2 tí nào. Kích thước đá mana của chúng chỉ ngang với quái Cấp 3 cao cấp.
Đúng là [Crouch] khiến cần nhiều sát thương hơn để hạ chúng, nhưng sức tấn công của chúng lại khá thấp, bù lại cho khả năng sống sót.
Nên… xét theo hành vi theo bầy của chúng, có lẽ xếp hạng ở khoảng cấp 2.7.
Ừm, nghe hợp lý đấy.
Thật lòng mà nói, gọi thứ không có lấy một kỹ năng cấp 2 là quái cấp 2 thì hơi lạ.
Tôi có chút nghi ngờ về độ chính xác của sách trưởng làng, nhưng cuối cùng cho rằng đây chỉ là trường hợp đặc biệt. Dù sao thì, ông ta cũng nói một số mục trong sách chỉ dựa trên lời đồn thay vì quan sát thực tế—
Khi tôi đang mải suy nghĩ, nhìn hòn đảo đang dần xa, Wyatt Hex tiến lại bên cạnh.
“Cuối cùng… chúng ta rời khỏi đảo rồi.”
“Trông anh có vẻ nhẹ nhõm. Không phải chúng ta vẫn chưa tìm được đường quay lại thành phố sao?” – tôi hỏi anh ta.
“Dù sao thì… còn hơn là bị kẹt trên đảo. Khi đó, tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Một phần trong tôi muốn nói sự thật rằng thực ra tình hình chẳng thay đổi bao nhiêu—nhưng tôi im lặng.
Ít ra thì, giờ họ đã có hy vọng để bám víu.
Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi từ đảo ra, làm con tàu rung lắc dữ dội.
‘Gì thế này?’
Tôi đang định gọi Erwin ở đài quan sát thì Wyatt Hex bên cạnh tôi chỉ tay run rẩy.
“K-Kia…!”
Kia? Kia là cái gì?
Tôi quay sang nhìn theo hướng anh ta—và chết lặng. Không chỉ tôi. Tất cả nhà thám hiểm trên boong đều đứng như trời trồng.
“…….”
Một thứ gì đó đang trồi lên từ trung tâm của hòn đảo đang dần nhỏ lại—và nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Kèm theo một tiếng gầm phẫn nộ, chấn động tất cả những tán cây xung quanh.
[UOOOOOOOOOOOOOOOOH——!]
Điều duy nhất an ủi là, ít nhất thì hiện tại nó chỉ đang gầm rú từ xa—chứ chưa đuổi theo.
“C-Cái quái gì vậy…?”
Tôi nhìn Wyatt Hex, người trông như hóa đá, rồi lẩm bẩm:
“Có vẻ người trinh sát đã chết lúc trước của chúng tôi… không phải nhìn nhầm đâu.”
Một người khổng lồ đặc biệt to lớn, cao hơn 40 mét.
Ngay cả trong số các Layer Lord, chưa có sinh vật nào từng đạt đến kích thước như vậy. Với quy mô đó, tôi thậm chí không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng nó toàn lực tấn công sẽ trông thế nào.
Nhưng dù vậy—
Whoooooosh—!
Khi con tàu rời xa đảo, thoát khỏi tầm với của nó, chỉ một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
‘Nếu chúng tôi muốn dọn sạch hòn đảo này… Điều mà tôi có linh cảm một ngày nào đó sớm muộn gì mình cũng phải làm.’
Nhưng… khỉ thật, làm cách nào để hạ nổi nó đây?
(Dịch giả-kun : t sắp báo cáo đồ án rồi, bao giờ làm xong sẽ tranh thủ làm hết arc tầng hầm số 1 cho mn, arc này dài đó)
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập