Liên minh Quý tộc Đa chủng tộc, Melbes.
Sau khi gia nhập, tôi đã có thể đảm bảo được sự hậu thuẫn cho Gia tộc Jandel cũng như cho Clan Anabada. Dù rằng với Clan, tôi gần như phải cầu xin mới được họ hỗ trợ, và những vật phẩm họ cung cấp thì cũng không mấy đáng kể.
Lợi ích duy nhất là căn nhà của Clan—nơi chúng tôi đang sử dụng làm chỗ ở hiện tại—sẽ được cho thuê với giá rẻ, và sau này chúng tôi sẽ được phép vay vốn từ họ.
“Nhiệm vụ…”
Đó là lý do vì sao “nhiệm vụ” lại trở nên quan trọng đến thế.
“Nhiệm vụ” giống như những bản hợp đồng có điều kiện hơn là phúc lợi đơn thuần.
‘Việc tôi xử lý nhiệm vụ này tốt đến đâu sẽ quyết định địa vị và lợi ích tôi nhận được. Địa vị của tôi sẽ tăng lên đáng kể.’
Nếu xét theo góc độ game, thì nó tương tự như hệ thống danh vọng.
Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nâng cao dang vọng của thế lực, và danh vọng cao sẽ mang theo những lợi ích đi kèm. Dĩ nhiên, tôi phải biết lượng sức mình trước khi vươn tay quá xa.
“Nhiệm vụ gì vậy?”
Thay vì hỏi về phần thưởng, tôi muốn biết trước chi tiết của nhiệm vụ.
“Thông tin.”
“…Thông tin?”
Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán.
Các nhiệm vụ thông thường thường rơi vào ba loại: săn bắt, thu thập hoặc chiến đấu.
Nhưng thông tin?
Tôi đưa ánh mắt dò xét, yêu cầu hắn giải thích thêm. Tử tước Goodrix nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục.
“À thì… dạo gần đây xảy ra một chuyện khá lớn đúng không?”
“Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi.”
Vị Tử tước, ban đầu còn cố giữ lối nói chuyện vòng vo kiểu quý tộc, khẽ ho khan rồi nói thẳng vào vấn đề.
Hay nói đúng hơn là… gần như thẳng vào vấn đề.
“Chữ khắc trên Bia đá Vinh quang. Sau khi chúng tôi điều tra, có vẻ như khu vực ẩn mà nó nhắc đến là một tầng mới.”
Giờ thì tôi đã hiểu anh ta đang hướng đến điều gì.
“Nam tước Jandel, ngài đang có kế hoạch khám phá những khu chưa từng được đặt chân tới trong chuyến thám hiểm tiếp theo, đúng chứ?
Chúng tôi muốn ngài chia sẻ những gì tìm được. Liệu khu vực ẩn đó có thực sự là một tầng mới không? Cổng vào ở đâu? Làm sao để tiếp cận? Và bên trong có gì?”
Sau một tràng dài những câu hỏi dồn dập, Lãnh chúa Goodrix ngừng lại đôi chút như thể đang sắp xếp lại suy nghĩ, rồi tiếp lời.
“Nam tước, ngài có biết loại Tinh chất đắt nhất trong lịch sử thuộc về con quái vật nào không? Đó là Abyssal Fish, quái vật bậc 9. Dù không vượt trội nhiều so với các tinh chất bậc 9 khác, nó đã được bán với giá 3,2 tỷ stone. Ngài biết vì sao không?”
Đây là lần đầu tôi nghe về chuyện đó, nhưng tôi có thể đoán được lý do.
“Bởi vì nó là đầu tiên.”
“Chính xác. Việc nó được phát hiện tại Khe nứt Tầng 9 đã đủ để Tháp Ma Pháp trả giá cao đến vậy. Cái danh nghĩa ‘đầu tiên’ có giá trị vô cùng to lớn.”
Khi tôi hỏi liệu tất cả chỉ xoay quanh tiền bạc, anh ta lắc đầu.
“Từ xưa đến nay, những khu vực mới được phát hiện luôn ẩn chứa vô số kho báu và cơ hội. Anh hùng Mulmarin, Kẻ diệt rồng biển, là ví dụ điển hình. Sức mạnh và đặc quyền mà ông ta giành được từ việc là người đầu tiên hạ sát một con rồng là điều chưa ai trong mê cung đạt được kể từ đó.”
“Vậy ý ngài là?”
“Thông tin mà chúng tôi nhận được từ ngài sẽ được chuyển đến những nhà thám hiểm đáng tin cậy từ các chủng tộc khác nhau.”
“Các ngài muốn dùng thông tin đó để giúp họ mạnh lên.”
“Đúng vậy. Các nhà thám hiểm càng mạnh, sức mạnh của chúng ta sẽ càng lớn.”
Dù lời giải thích của vị Tử tước có hơi dài dòng không cần thiết, tôi đã hiểu rõ vì sao Melbes lại đưa ra yêu cầu này.
Và tôi đã bị thuyết phục.
“Dĩ nhiên, Nam tước, có thể ngài sẽ thấy bất công khi phải chia sẻ những phát hiện quý báu từ chuyến thám hiểm. Nhưng tôi hứa rằng: những thông tin ngài cung cấp sẽ chỉ được chia sẻ cho những người đáng tin, và họ sẽ giữ kín tuyệt đối.”
Sau đó, Tử tước hỏi tôi có chấp nhận nhiệm vụ không, và tôi đã đáp lại:
“Được. Tôi nhận nhiệm vụ này.”
Dù sao thì đây cũng không phải loại nhiệm vụ có hình phạt khi thất bại. Chấp nhận nó, tôi chẳng mất gì cả.
“Vậy hẹn gặp lại sau.”
Rời khỏi dinh thự của Tử tước và trở về nhà, tôi tập hợp những đồng đội của mình để chia sẻ chi tiết về nhiệm vụ mới.
Có vài mối lo ngại, nhưng không ai phản đối. Chúng tôi bàn về kế hoạch cho chuyến thám hiểm tiếp theo đến tận khuya trước khi đi ngủ.
*****
Amelia và Erwin đang ngồi trên hai chiếc ghế trước giường tôi.
“Không cần ở lại đâu, Tersia.”
“Không đời nào! Em sẽ ở đây để trông chừng anh, Mister!”
Sao ai cũng hành xử cứ như tôi sắp đi biệt tích lâu ngày vậy?
Tích… tắc…
Tôi nhắm mắt lại, đếm từng giây trôi qua trên chiếc đồng hồ bên giường.
[Linh hồn nhân vật cộng hưởng và bị cuốn hút tới một thế giới cụ thể]
Ngay khi tôi tỉnh lại trong phòng của Lee Han-soo, tôi bật máy tính và đăng nhập vào diễn đàn cộng đồng.
[Đại Hàn Dân Quốc độc lập muôn năm] – 0 người dùng trực tuyến.
Tốt, họ vẫn chưa vào…
Chưa muộn để tham gia sau khi họ đăng nhập. Trước tiên, tôi kiểm tra diễn đàn.
Như dự đoán, các bài viết đã tràn ngập.
[Mọi người có thấy ghi chú về bản vá chưa?]
Cái cảm giác bị tát thẳng vào gáy chắc là như thế này đây.
Chẳng lẽ thật sự có khu vực ẩn sao?
[BurtusMaximus: Game miễn phí hơn 10 năm rồi mà vẫn còn được cập nhật sao?]
[ㄴthese99: Nhưng nó vẫn không cho chúng ta trở về nhà.]
[ㄴBurtusMaximus: Thật là cái game khốn nạn. Làm ơn cho tôi về nhà đi, lũ chết tiệt.]
Bản vá rõ ràng đã gây sốc cho người chơi.
[Nhưng làm thế nào mà Bjorn đánh bại được Chúa tể Kinh hoàng để kích hoạt bản vá vậy?]
Thật kỳ lạ khi việc đánh bại nó lại kích hoạt cập nhật.
[Futuralis: Anh ta vượt ải với tổ đội 5 người.]
[ㄴAI_DIDIGO: Thông tin 1, không phải 5 người, là 4 người.]
[ㄴFuturalis: Vậy có khi điều kiện là vượt ải với 4 người.]
[ㄴAI_DIDIGO: Thông tin 2, Bjorn Jandel không phải người đầu tiên vượt ải với 4 người.]
[ㄴFuturalis: Vậy kết luận là gì?]
[ㄴAI_DIDIGO: Kết luận là, có 92.24571% khả năng là Bjorn Jandel đã kích hoạt một điều kiện đặc biệt trước khi đánh bại Chúa tể Kinh hoàng.]
[ㄴPoster: Anh bạn này hài hước thật.]
Các người chơi đã đưa ra hàng loạt giả thuyết về bản vá bất ngờ.
Tôi nghĩ có thể trí tuệ tập thể sẽ giúp hé lộ điều gì đó, nhưng tôi vẫn chẳng thể hiểu điều kiện đặc biệt đó là gì.
“Thôi kệ… giờ biết cũng chẳng ích gì.”
Sau khi lướt qua diễn đàn, tôi kiểm tra phòng trò chuyện.
[Đại Hàn Dân Quốc độc lập muôn năm] – 2 người dùng trực tuyến.
Tốt, họ đến đúng giờ.
Vừa bước vào phòng, cả hai lập tức chào đón tôi khi cảm nhận được sự hiện diện.
“Anh đến rồi ạ!”
Lee Baek-ho cúi chào tôi thật sâu một cách lố bịch.
“À, đến rồi sao?”
Hyun Byeol liếc nhìn tôi đầy lãnh đạm.
Tôi bước ngang qua cô ấy và ngồi xuống ghế, và Lee Baek-ho lập tức ngồi xuống cạnh tôi.
“Huyng! Anh có biết không? Trước khi anh vào, em nói chuyện với chị Hyunbyeol và chị ấy bảo vẫn còn tình cảm với anh đấy!”
“…Hả?”
Một chủ đề mở đầu… không thể khó xử hơn.
Tôi nuốt nước bọt và liếc sang bên cạnh—nơi vẻ mặt cứng đờ của Hyunbyeol đang chờ đón tôi.
“…Oppa, em chưa từng nói vậy. Anh không tin anh ta đấy chứ?”
“À, anh biết mà. Dĩ nhiên là không tin rồi.”
“Huyng! Sao anh lại nói lời nhẫn tâm như vậy chứ! Cả chị nữa! Em không nói đúng sao? Lúc em hỏi nếu anh ấy muốn quay lại thì sao, chị còn đỏ mặt mà!”
À… thì ra là như vậy.
…Thật nhẹ nhõm.
Tôi đã lo không biết sẽ đối mặt với Hyun Byeol thế nào.
“…Tôi đâu có đỏ mặt. Mà dù có, thì thế nào?”
“Hừm, đôi khi im lặng lại là lời xác nhận mạnh mẽ nhất.”
“Lee Baekho… anh đúng là tên khốn.”
Sau câu đó, Hyun Byeol không thèm để ý tới trò đùa của Baek-ho nữa. Cô ấy chỉ im lặng nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Hyun Byeol, đủ rồi. Anh đâu có tin anh ta. Còn Baek-ho, đừng đùa quá trớn.”
“Vâng, huyng!”
“…Em thấy sự bực mình lắm đấy.”
Khi tôi dàn xếp tình huống, Baek-ho nói bằng giọng tỏ vẻ oan ức, còn Hyun Byeol thì siết chặt nắm tay.
“Từ bao giờ mà hai người họ thân nhau thế?”
Tôi thắc mắc điều đó, nhưng không nói ra miệng.
Nếu nói, chắc chắn Hyun Byeol sẽ nổi giận lần nữa. Tôi và Lee Baek-ho chỉ gặp nhau mỗi tháng một lần trong cộng đồng này, mà chỉ được trò chuyện có một giờ, nên phải tận dụng thời gian thật tốt.
Với ý nghĩ đó…
“Hyun Byeol.”
Tôi quyết định để Hyun Byeol ra ngoài để có cuộc trò chuyện riêng.
Chỉ cần tới gọi tên cô ấy, gương mặt cô ấy đã biến sắc—có vẻ cô đoán được tôi định nói gì.
Vậy nên tôi càng dễ nói ngắn gọn.
“Anh cần nói chuyện với Baek-ho một lúc… em hiểu mà, đúng không?”
“…Em sẽ quay lại sau một tiếng.”
Nói rồi, Hyun Byeol liếc Baek-ho một cái cuối cùng trước khi rời phòng trò chuyện.
“Phù! Chị ấy thật thú vị phải không? Rất mạnh mẽ, nhưng lại luống cuống trước mặt anh, nhìn dễ thương lắm đó…”
“Baek-ho.”
“Vâng?”
“Đừng đùa giỡn nữa.”
“…Vâng. Em không đùa nữa. Được chưa?”
Haizz… tôi phải đối phó với anh ta kiểu gì đây?
Khi tôi đang nghĩ ngợi, Baek-ho nhận ra tâm trạng tôi và chuyển chủ đề.
“À đúng rồi, huyng.”
“Ừ?”
“Anh đã gặp Nyang Nyang… À, ý em là Misha Karlstein chưa?”
“Gặp rồi. Cảm ơn anh vì điều đó.”
Dù thời gian đã trôi qua và vẫn còn khoảng cách giữa chúng tôi, nhưng thời gian rồi sẽ hàn gắn tất cả.
Ừ, thế nên…
“Dù sao thì, Baekho.”
Giờ khi Misha đã an toàn trở về, đã đến lúc tôi hỏi điều mà trước đây tôi chưa thể hỏi.
“Cái Hòn đá Ghi chép ấy… là gì vậy?”
Tôi đã quá mệt mỏi vì luôn bị bỏ lại phía sau trong những cuộc trò chuyện mà tôi là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập