Mấy Đời Phiêu Bạt

Mấy Đời Phiêu Bạt

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hàm Áp Đản

Mấy Đời Phiêu Bạt – Chương 14

45

Trương Mai Khôi đang lên kế hoạch xây dựng một trường trung học nữ sinh cao cấp. Tôi muốn trở thành trợ thủ giúp cô ấy nhưng cô lại không đồng ý.

“Em còn trẻ, phải đến trường học. Trường học của cô miễn phí.”

“Chỉ cần em muốn, cô sẽ nuôi em học đến Đại học, nếu em có thể học tiếp, cô sẽ tiếp tục giúp em.”

Tôi tưởng rằng cô chỉ đối xử như vậy với mình tôi, nhưng không ngờ trường nữ sinh này đều không thu phí.

Tôi hỏi cô tại sao lại làm như vậy?

Cô trả lời: “Rất nhiều cô gái ở độ tuổi mơ hồ, thiếu hiểu biết lại bỏ học sớm, kết hôn và sinh con.”

“Chỉ có qua giáo dục mới có thể thay đổi vấn đề này từ gốc rễ. Giáo dục ít nhất có thể xóa bỏ sự ngu dốt.”

“Không thể để con cái của họ lại phải sống theo số phận của họ. Những cô gái vùng núi cũng cần có cơ hội đi ra thế giới!”

Dù cho cho các cô gái học miễn phí, vẫn có những gia đình ép họ bỏ học. Tôi đi cùng Trương Mai Khôi đến một gia đình, đây là nhà thứ ba chúng tôi đến trong ngày hôm đó.

Sau một kỳ nghỉ, bé gái không quay lại trường học nữa. Chúng tôi đã đi rất lâu mới tìm được nhà của cô ấy.

Trương Mai Khôi hỏi bé gái tại sao không đi học nữa, bé gái ngại ngùng trả lời: “Cô Trương, thực xin lỗi, có người đến nhà hỏi cưới rồi.”

“Đọc nhiều sách vở như vậy cũng không bằng thừa dịp còn trẻ mà kiếm một tấm chồng gả đi.”

Ở trong mắt của cô ấy, đọc sách là vô dụng.

Dù có học xong, cuộc đời sau này vẫn chẳng thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của việc kết hôn và sinh con. Vậy thì, học hành có nghĩa lý gì?

Lúc đó, tôi bỗng hiểu được lòng tốt của Trương Mai Khôi.

Họ chưa từng thấy thế giới bên ngoài, chỉ nghĩ rằng núi vẫn chỉ là núi.
Những gì Trương Mai Khôi làm là để các cô gái biết rằng, cuộc đời không chỉ có con đường kết hôn sinh con, ngoài việc làm mẹ và làm vợ, cuộc sống còn có nhiều những khả năng khác nữa.

46.

Trương Mai Khôi bị bệnh.

Vào một tháng trước kỳ thi đại học của học sinh, tôi vô tình nhìn thấy xét nghiệm của cô ấy thì mới biết.

Phổi của cô ấy có khối u, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Tôi khuyên cô nghỉ ngơi ở nhà, một tháng còn lại có thể để giáo viên khác dạy thay. Cô ấy kiên quyết từ chối.

.
“Chúng là học trò của tôi, chúng đã quen với cách giảng bài của tôi rồi. Nếu thay đổi giáo viên chủ nhiệm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chúng.”

Tôi muốn đi thông báo cho các học sinh, cô ấy lập tức lạnh mặt với tôi.
Cuối cùng tôi không cản được cô, đành phải để cô đứng giảng cả ngày, tối đến lại nhoài người trong án thư uống thuốc.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập