32. “Bác trai, lần này cháu đến là để từ hôn.”
“Thời đại đã thay đổi, bây giờ đề cao tình yêu tự do. Cháu đã gặp được người mình muốn kết hôn ở nước ngoài, bọn cháu đã là vợ chồng hợp pháp. Chẳng lẽ bác muốn ép muội muội Uyển Nghi nhà ta làm thiếp hay sao?”
“Lần này là cháu không đúng, bác muốn đánh muốn phạt gì cháu cũng chịu, chỉ cần có thể giúp bác nguôi giận, cháu sẵn sàng bồi thường bất cứ thứ gì.”
Thấy Trình Vọng bị cha ta đánh đuổi ra ngoài, mắt ta lóe sáng, vội vã chạy theo.
“Muội muội Uyển Nghi, mấy tư tưởng ‘nữ tử không có tài mới là đức’ của muội xưa rồi, loại hôn nhân sắp đặt này không bao giờ hạnh phúc được, hà tất muội phải cố chấp làm gì?”
Ta lười giải thích, dứt khoát để hắn hiểu lầm.
“Nếu ta muốn giống huynh, trở thành người tiến bộ, thì phải đi đâu?”
Sợ ta dây dưa, Trình Vọng lập tức chỉ ta đến học đường dành cho nữ giới..
“Nếu muội thực sự muốn tiếp thu tư tưởng tiến bộ thì đến trường nữ giáo của thê tử ta đi. Nàng ấy du học nước ngoài về, được trường mời giảng dạy, hiện giờ là nữ giáo ở đó.”
Ta không quan tâm đến chuyện có thê tử hay không có thể tử của hắn ở đó hay không.
Ta chỉ muốn tiến bộ thôi.
33.
“Ngươi từ đâu mà tìm được cổ vật của triều Thanh này? Phải chăng là từ mộ quật lên?”
Ta cúi đầu nhìn bộ y phục rộng tay che kín người của mình, nụ cười trên môi vốn lịch thiệp, nay kéo lại thành một đường thẳng tắp.
“Đừng nói bậy, đây là nữ nhi của thế bá gia nhà ta, Lục Uyển Nghi.”
“À~ Vậy ra là thê tử mà gia đình ngươi đã se duyên cho ngươi à?”
Trình Vọng vừa định mở miệng thì đã bị nữ tử trước mắt ngắt lời.
Nàng đánh giá ta từ đầu đến chân rồi chủ động đưa tay ra: “Xin chào, ta là Chân Ni.”
Ta nhìn bàn tay nàng đưa ra, quay mặt đi. Chân Ni chẳng giận mà nở nụ cười tươi rồi trực tiếp nắm lấy tay ta, đặt tay ta vào tay nàng, miệng vẫn nói không ngừng: “Vậy là xem như chúng ta đã quen biết rồi nhé.”
Khi nghe ta chuẩn bị vào trường nữ giáo, Chân Ni liền dẫn ta đi sắm sửa y phục.
“Ngươi ra ngoài mà nhìn xem, giờ ai lại ăn mặc như ngươi vậy, chẳng giống người mà cũng chẳng giống ma.”
“Không biết còn tưởng ngươi đi hát kịch đấy.”
Ta sờ sờ chiếc trâm trên đầu rồi nhìn mái tóc xoăn dài của Trần Nhi, mặc cho nàng kéo ta đi.
34.
Ta vô thức kéo váy về phía dưới đầu gối, bước đi cũng trở nên vụng về. Sống qua bao nhiêu kiếp, đây là lần đầu ta mặc đồ như vậy.
Trước kia, lớp y phục bên trong vẫn đủ che đậy thân thể, còn giờ đây ngay cả bắp chân đều lộ hết ra ngoài, như thể không mặc gì mà bước ra ngoài phố. Cảm giác như ai cũng đang nhìn ta, bước chân cũng dường như không còn vững vàng.
Chân Ni lấy quạt giấy ra, vỗ nhẹ lên người ta: “Đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, đừng có như con chim chút vậy.”
Ta cúi nhìn ngực mình: “Còn… ưỡn ngực?”
“Ngốc, nhìn ta đây.”
Nàng đi phía trước, chỉ còn trông thấy bóng lưng.
Chiếc áo sườn xám ôm lấy đường cong mềm mại của nàng, mỗi bước đi nhẹ nhàng, tà váy cũng theo đó mà rung rinh. Vòng eo lắc lư, mềm mại mà nhịp nhàng.
Lắc trái, lắc phải, lắc phải, lắc trái.
Nàng ngẩng cao đầu, vừa đi vừa nói: “Ngươi thấy chưa? Làm vậy mới tự tin.”
“Trái phải trái, phải trái phải.”
“Ngươi càng khép nép, càng dễ thu hút ánh nhìn.”
Ta cảm thấy lời này của nàng không đúng. Rõ ràng trên đường, mọi người đều chỉ trỏ, bàn tán xôn xao về chúng ta. Ta cảm thấy bây giờ chính chúng ta mới là người thu hút mọi ánh mắt.
Khuôn mặt ta đỏ bừng, cuối cùng không chịu nổi nữa, vội vã kéo túi xách chạy nhanh ra khỏi đám đông. Chân Ni thấy ta im lặng rất lâu, quay đầu lại liền thấy bóng dáng ta hốt hoảng chạy đi.
“Ê ê ê, ngươi đừng chạy, ngươi biết đường về không hả?”
35.
Ngày khai giảng hôm ấy, ta đã quen với phong cách ăn mặc trang điểm mới của các nữ tử.
Ta mặc một thân quần áo học sinh màu lam, tóc tết thành hai bím, chẳng còn chút dấu vết nào của dáng vẻ cũ. Chân Ni dạy môn ngoại ngữ, ta lại không mấy thích học thêm một thứ tiếng khác.
Nhưng lý do của nàng khiến ta không thể phản bác.
“Ngươi không học ngoại ngữ, mấy lão quỷ đó chửi ngươi mà ngươi chẳng hiểu, chẳng phải là để người ta chửi vô ích sao? Dù sao học vài câu mắng chửi cũng có ích, đến lúc đó có thể mắng ngược lại.”
Ta cũng chọn thêm một môn y học.
Kiếp trước ta đã ghi nhớ không ít phương thuốc khi chăm sóc bệnh tình cho công chúa, kiếp này có thể chỉnh sửa lại một chút rồi.
Trình Vọng đi xa, ta liền chuyển đến ở cùng Chân Ni. Ta cảm thấy Chân Ni có điều giấu ta. Nàng cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự lơ đãng.
Chân Ni thường tự nhốt mình trong phòng, nói là làm công việc dịch thuật, sợ bị làm phiền. Cho dù là mang thai, nàng vẫn không có thời gian rảnh.
Ta khuyên nàng đừng làm việc quá sức, nàng cười tươi: “Có vị thần y tương lai của ta ở đây rồi, ta còn sợ gì nữa?”
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập