Chương 78: Q.2 - Thân ảnh đã lâu không gặp

Khi ánh bình minh buông xuống, Bùi Củ rời khỏi kiếm đường.

Không thu hoạch được gì, chỉ thêm nghi hoặc.

Có lẽ cũng không hẳn là không thu hoạch được gì.

Khi quay đầu, ánh bình minh rơi trên người, chí ít giống như ánh bình minh năm năm trước, bởi vì ánh bình minh này năm đó cũng chiếu vào trên người hắn khi mười lăm tuổi.

Ánh bình minh hôm nay cũng từng rơi trên vai thiếu niên.

Hắn thuận ngõ nhỏ đi ra ngoài, đi tới trên đường Tiền Môn, nơi này không tính là đường cái, đều là mấy quán nhỏ bán đồ ăn sáng cùng món xào, những quán ăn nhỏ san sát nhau, bởi vì chủ yếu bán đồ ăn sáng, cho nên mở tiệm sớm.

Hơi nóng dâng lên từ trên lồng hấp, các món ăn khác cũng nghi ngút khói.

Bùi Củ dừng lại trước tiệm bánh bao ở ngã tư.

Tiệm bánh bao Lão Đao.

Tiệm bánh bao này không chỉ bán bánh bao, còn có súp cay, có thể ăn cùng bánh bao, sinh ý rất đông.

Trước kia hắn luôn luôn mua hai cái bánh bao ở cửa rồi đi, hôm nay hắn lại đi vào, gọi một lồng bánh bao nhỏ, một bát súp cay.

Có lẽ vì cảm thấy trang phục của hắn có chút đặc biệt, bà chủ không khỏi nhìn nhiều mấy lần, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra, dù sao nàng bán bánh bao nhiều năm, gặp qua quá nhiều người.

Dưới ánh đèn, Bùi Củ dùng đũa kẹp lấy bánh bao, tay kia cầm thìa ăn, hắn ăn chậm, người bên ngoài cũng dần đông hơn, mãi cho đến khi gần ăn xong, đột nhiên học sinh nhiều hơn.

Từng người mặc đồng phục, ngồi xe đạp dừng lại trước tiệm bánh bao.

“Chủ tiệm, hai cái bánh bao lớn, chia hai túi.”

“Ta còn muốn thêm một cái bánh bao nhân rau.”

“Chủ tiệm, ta muốn ba cái bánh bao rau muối.”

“Chủ tiệm, ba cái bánh bao.”

Từng học sinh cấp ba, từng người tràn đầy sức sống, vẻ ngây thơ cũng dần phai nhạt.

Hắn ngồi đó, lặng lẽ ăn, lặng lẽ nhìn.

Thanh xuân luôn trôi qua khi bạn không thèm để ý, vừa quay đầu lại, đã biến mất không còn dấu vết, muốn tìm lại, cũng đã không thể.

Sau khi ăn xong, hắn cũng không rời đi ngay, mà là nhìn xem, thẳng đến nhóm học sinh này đi hết, lúc này mới đứng dậy, trả tiền, rời đi.

Trở lại cư xá, vào thang máy.

Đối diện là một nữ tử, nàng mặc âu phục màu trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xanh trang trí, trên mặt đeo kính mắt màu trà, nàng vừa đi, vừa gọi điện thoại, khi lướt qua Bùi Củ, nàng đột nhiên dừng bước, sau đó nói với người bên kia điện thoại: “Lát nữa ta sẽ gọi lại cho ngươi.”

“Ài, ngươi tốt, xin chờ một chút.”

Bùi Củ dừng bước, quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn nữ tử, nữ tử kia bước nhanh đi tới trước mặt Bùi Củ, hơi ngước đầu, nói: “Ngươi tốt, ta là người công ty điện ảnh Trung Tấn, cảm thấy ngươi phi thường thích hợp làm nghệ sĩ, không biết ngươi có cân nhắc phương diện này hay không?”

Bùi Củ lắc đầu, xoay người rời đi, nữ tử kia đuổi theo vài bước, nói: “Ách, ta tự giới thiệu mình một chút, ta là phó tổng quản lý công ty điện ảnh Trung Tấn, Tô Lăng, ta cảm thấy, ngươi phi thường thích hợp trở thành một nghệ sĩ.”

Bùi Củ không dừng bước, trực tiếp đi vào thang máy, nàng cũng theo vào.

Bùi Củ bấm thang máy, lên lầu, đối phương cũng đi theo, nàng lấy xuống kính mắt, cẩn thận nhìn Bùi Củ, lại nhìn thanh kiếm sau lưng Bùi Củ, trong lòng nhanh chóng đánh giá khả năng Bùi Củ có thể có năng lực.

“Chúng ta có thể trao đổi cách liên lạc không?” Tô Lăng thuận tay lấy ra điện thoại di động.

Bùi Củ thì lắc đầu, nói: “Xin lỗi, ta không làm nghệ sĩ.”

Mà Tô Lăng thì nhân cơ hội chụp một bức ảnh Bùi Củ, bất ngờ khiến hắn không đề phòng, không kịp tránh.

Tô Lăng nhíu mày, tựa hồ bởi vì Bùi Củ cự tuyệt nàng để nàng có chút tức giận, cho nên đáp trả bằng cách khiêu khích.

Bùi Củ quay người, không để ý đến nàng nữa, sau vài giây đồng hồ, hắn về đến nhà, nàng cũng không theo ra.

Nàng bấm số một, rồi nhanh chóng trò chuyện trong một nhóm chat.

Nàng gửi một bức ảnh, nói: “Mọi người cảm thấy người này thế nào, cao chí ít 1m85, dáng người cân đối, khí chất cao lãnh, mang theo một tia u buồn, trên người đeo kiếm, nghi là người yêu thích kiếm thuật, cực kỳ thích hợp phim cổ trang.”

“Có ai biết hắn là ai không?”

Trong nhóm các quản lý của công ty điện ảnh Trung Tấn, ngay từ đầu không có ai trả lời, một lát sau, hẳn là sau khi tất cả mọi người đã xem xong ảnh, có người nói: “Nhìn trong ảnh thật sự rất tốt, có thể ký hợp đồng về công ty chúng ta a.”

“Rất tốt.”

“Đồng ý. . .”

Nhưng không ai nói là quen biết.

“Ta không xin được cách liên lạc.” Tô Lăng nói.

“Tô tổng xuất mã thế mà không xin được cách liên lạc? Thật không thể tin nổi.”

Lúc này, đột nhiên có một người gửi tin nhắn riêng cho nàng, nói: “Tô tổng, ta hỏi được rồi, nghe nói người này là một diễn viên thổi tiêu trong kịch nói.”

“Đoàn kịch nào?” Tô Lăng hỏi.

“Nhà hát Hoa Sen, Giang Hồ Kỳ Hiệp Truyện!”

“Tốt.”

. . . . .

Bùi Củ trở lại trong phòng, ngồi xuống ban công, phát hiện hàng xóm bên cạnh, kiêm đạo diễn kịch nói đang ngồi uống cà phê ở đó, sau khi nhìn thấy Bùi Củ, nàng nhíu mày, nói: “Bùi Củ, đêm qua ngươi không ngủ ở nhà à, đi đâu chơi vậy?”

“Bên ngoài.”

“Bên ngoài? Đi quán bar? Hay đi hẹn hò?” Trần Sanh nhanh chóng hỏi.

Bùi Củ không đáp, chỉ ngồi đó, ngửa đầu tựa trên ghế sofa, nhìn phía trên.

Trần Sanh thấy dáng vẻ Bùi Củ, cảm thấy hắn giống như rất mệt mỏi, trong lòng lại có chút bực.

“Bùi Củ, ta biết, trong ngành này có nhiều cám dỗ, nhưng ngươi nhất định phải giữ mình trong sạch, tiền đồ của ngươi rộng lớn, tuyệt đối không thể lưu lại vết nhơ nào, hiểu không? Nếu như có một ngày ngươi nổi tiếng, mọi thứ về ngươi sẽ bị đào bới, đến lúc đó phải tốn rất nhiều công sức mới rửa sạch được.”

Nàng ở bên kia, nói một tràng, Bùi Củ không trả lời, lặng lẽ đứng dậy, sau đó đi tắm, đánh răng, Bùi Củ vừa đánh răng vừa tắm rửa, tắm xong, lau khô thân thể, mặc vào quần lót, lên giường ngủ.

Trên ban công bên cạnh, Trần Sanh ngồi đó, uống cà phê từng ngụm lớn, nàng cảm thấy ngực mình phình to, tức tối.

Mà video, ảnh chụp Bùi Củ diễn xuất thì lưu truyền ra trong một số vòng tròn.

Chia sẻ trong các nhóm chat, các diễn đàn.

Nhất là khi mấy đoạn video hắn đeo mặt nạ đồng thau, tóc xõa xuống, thổi tiêu được ghép lại với nhau, đến cuối cùng chùm sáng chiếu vào trên người hắn, dáng vẻ như thể nhân vật cô tịch bước ra từ trong truyện võ hiệp kia, để người kinh diễm.

“Người này thật có khí chất a, rất có thần thái.”

“A a a, ai có ảnh chụp không đeo mặt nạ của hắn không.”

“Đừng, ta liền thích dáng vẻ như vậy, lỡ tháo mặt nạ ra mà không đẹp, thì chẳng phải hỏng hết sao?”

“Nói cho lầu trên, hắn tháo mặt nạ cũng rất đẹp, khuôn mặt trời sinh đóng cổ trang.”

Video hắn thổi tiêu, lên hot search trên trang web lớn nhất, kéo theo vở kịch cũng nổi tiếng.

Gần đây Lưu Nghệ Giai đang quay phim, quay ban ngày, ban đêm còn quay cảnh đêm, đây là một bộ phim nàng đóng vai nữ chính, trong phim nàng từ một đại tiểu thư thiên chân vô tà, bởi vì nhà tan mà lưu lạc giang hồ, cuối cùng thành một vị nữ hiệp giang hồ.

Cho nên, áp lực của nàng rất lớn, mãi đến hôm qua phim đóng máy, nàng mới có thời gian xem điện thoại, đồng thời xem tin tức, tâm sự với bằng hữu.

Bằng hữu ngoài ngành của nàng chỉ có một người, bằng hữu khác cơ hồ đều là bằng hữu trong ngành, nhưng mà bằng hữu trong ngành không phải chuyện gì cũng chia sẻ được, có một số việc nàng cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

Ví dụ, khi người trong ngành hỏi nàng Bùi Củ là ai, nàng chưa bao giờ kể chi tiết.

“Giai Giai, ngươi đã đóng máy rồi, chúng ta đi xem một vở kịch đang hot nhé.” Đây là tin nhắn từ Sư Nam Phong bằng hữu ngoài ngành của nàng.

Cũng là bạn học sơ trung của nàng, trước kia nhà hai người ở gần nhau, lúc nhỏ thường chơi cùng, sau khi lớn lên, Lưu Nghệ Giai vào ngành giải trí.

Mà nàng tiến vào một vòng tròn khác, dùng chính lời nàng nói, nửa chân bước vào giới siêu phàm.

“Kịch nói sao, nhưng ta mệt lắm, thôi không xem đâu, ta muốn ngủ vài ngày đã.” Hiện tại Lưu Nghệ Giai vẫn đang ở trong công ty, mặc dù tuổi của nàng không lớn, cũng đã có sư muội, lúc này nàng với tư cách là sư tỷ cùng tấm gương, đang ngồi đó, trước mặt là mấy thiếu nữ nhỏ tuổi hơn đang bị mắng.

Nàng xem điện thoại, Sư Nam Phong gửi một video, nàng đeo lên tai nghe.

“Xem video này đi, tiếng tiêu thật rất êm tai, không khí này, quá tuyệt.”

Lưu Nghệ Giai buồn ngủ, nhưng vẫn bấm xem.

Ngay khoảnh khắc bấm, màn hình điện thoại chìm trong bóng tối, sau đó một tiếng tiêu cao vút xông vào trong tai.

Chỉ nghe được tiếng tiêu, không thấy người, chỉ có tấm rèm trên tầng hai lay động, thỉnh thoảng ánh sáng lọt vào, để người xem video biết, video này có nội dung.

Cơn buồn ngủ của Lưu Nghệ Giai lập tức tan biến, chỉ trong nháy mắt, nàng liền cảm nhận được bi thương trong tiếng tiêu này, trong bi thương lại ẩn chứa quật cường, là chống lại vận mệnh bất công.

Giống như người ở giữa sóng biển bão táp, cố gắng giãy dụa, ra sức phấn đấu.

Sau đó, tiếng tiêu thành trầm thấp, trở nên uyển chuyển, như khóc như kể.

Giống như rất nhiều người chết trong vận mệnh, những người sống sót đang thương tiếc bọn họ, đang kể ra bất công, hoài niệm, thở dài cho bọn họ.

Sau đó phần cuối, cỗ hoài niệm, thở dài, đau thương kia, đều đột nhiên hóa thành một cỗ cảm giác tự sự hùng vĩ, tiếng tiêu trở nên trống trải xa xăm, phảng phất người thổi tiêu đột nhiên nghĩ thông suốt, hắn cảm thấy nhân sinh trăm năm, vốn là cô độc, tựa như biển cả này, sa mạc này, vô biên vô hạn, mỹ lệ mênh mông, lại vẫn cô độc.

Lưu Nghệ Giai nhìn người được chùm sáng chiếu vào cuối video, trong đầu nàng oanh một tiếng, giống như bị điện giật.

Có ít người, cho dù nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần xuất hiện ở trong đám người, cũng vẫn có thể liếc mắt liền nhận ra.

Có ít người cho dù nhiều năm không gặp, dù cho không nhìn thấy mặt, đeo mặt nạ, cũng vẫn có thể cảm giác được một tia quen thuộc đã lâu không gặp kia.

Chẳng biết lúc nào trên mặt nàng đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, giống như bị tiếng tiêu làm cảm động, nàng không lau đi, liền lập tức nhắn lại: “Ngươi có vé không?”

“Có a.”

“Ngày nào? ”

“Ở đâu?”

“Ngày mai.”

“Nhà hát Hoa Sen, ngươi muốn đi xem?”

“Đúng.”

“Không phải ngươi nói muốn nghỉ ngơi sao? Vì sao đột nhiên lại muốn đi xem rồi?”

“Tiếng tiêu rất êm tai, ta muốn nghe trực tiếp.” Lưu Nghệ Giai đánh xong chữ, ngẩng đầu nhìn thấy hàng người phía trước đang kinh ngạc nhìn mình.

Mà nàng dù hai mắt đẫm lệ mông lung, lại lộ ra nụ cười rất xinh đẹp.

Đó là nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập